Sáng Sài Gòn
Quách Thoại
. sáng nay tôi bước ra giữa thị thành
để nghe phố nói nỗi niềm mới lạ
tiếng xe tiếng còi tôi nghe đường sá
cả âm thanh của cuộc sống mọi người
một nụ cười chạy ẩn giữa môi tươi
trên tim nóng trong linh hồn tất cả
ai giục gĩa sao chân anh vội vã
bước chi mau như ai hét đi lên
thì sẵn đây xe tiến hoá bên thềm
đời sống bởi cuộc đời sẵn có
chúng ta muốn thì chúng ta hẳn có
một cành hoa hay ổ bánh thơm tho
tôi lắng nghe qua hơi thở học trò
khí lực mới căn phồng sau bộ ngực
lòng hậm hực qua bao lần rạo rực
thanh niên anh yêu tất cả say sưa
mộng quá cao thế kỷ thấy chưa vừa
trái đất nhỏ bởi vô cùng hoài bão
ý muốn bỏ tình nhân trong túi áo
để phiêu lưu trời đất rộng tự do
mai âu châu chiều mỹ quốc chung đò
tàu vượt bè qua bến bờ nhân loại
hãy nghe kìa cô gái Sàigòn nói
'tiếng nước tôi' thánh thót giọng thân yêu
đi sau lưng tôi mơ mộng rất nhiều
cô đâu biết trời trên cao xanh ngắt
đường cô đi là những đầy hoa rắc
của người dân hay người lính cộng hoà
tôi vội chào sĩ quan nọ đi qua
ka ki láng như lòng trai sáng láng
tôi mê say bởi mắt chàng chói rạng
một niềm tin mãnh liệt ở tương lai
tôi xin chào lần nữa người ngày mai
người hiện tại đang giữ gìn đất nước
tôi vui quá nhìn người đi lên trước
phải, trăm năm ta chậm bước quá rồi
đường sắt dài xe lửa chạy đi thôi
còi thổi mạnh máy gầm xe giục giã
tiếng cưa gõ tiếng vôi rơi sắt đá
ai cất nhà trong buổi sáng hôm nay
đưa cao đưa lao động những bàn tay
gạch ngói chạm bật tiếng cười tiến nói
thoáng đâu đây lời trẻ con réo gọi
má má ơi làm sao bước qua xe
Sài Gòn đông như giữa hội hè
thủ đô mặc áo tân thời tiến bộ
ông chủ quán hàm răng cười trắng lộ
cho chai bia tôi khát nước quá trời
tôi sẽ uống hết cốc một hơi

Quách Thoại
(Giữa Lòng Cuộc Ðời / 1963)