Thơ
Phan Bá Thụy Dương
. BÓNG THỜI GIAN

cho VTBN 


Biển lặng sóng 
nước xanh như mắt ngọc 
Cát vờn bay như suối tóc người tình 
Cơn nắng tàn - 
giọt nắng Hạ lung linh 
Thuyền ai đó mái chèo khua bỡ ngỡ 

Ươm khổ hạnh én lần qua đất nhớ 
Gió về đâu 
nghiêng ngã khóm phi lao 
Gió về đâu 
mà bụi khói xôn xao 
Mây lờ lửng trên đỉnh trời vàng vọt 

Cành lá biếc 
vừa đâm chồi nảy lộc 
Ai báo tin cho lau cỏ rộn ràng 
Nhịp trống nào xa 
khoan nhặt mang mang 
Nghe phảng phất bóng thời gian vời vợi.

(PhanThiết, 61)

Phan Bá Thụy Dương

 

NGÀY VỀ AN HỮU 


đò qua xóm vắng ai xuôi ngược
có chở đầy trời thương nhớ không
mộng hồn nào vấn vương tóc rối
gót chân sen em có động chiều hồng

[PBTD – TKNMEV]

Từng cơn mê đắm run theo gió 
đậu má môi son em mỹ miều 
khe lạch nào say quên tình tự 
nên hồn rêu đá cũng đìu hiu 

Có phải sáng nay em chải tóc 
cho chim đắm đuối rũ nhau về 
ai bảo chiều nay hoa kết mật 
làm bướm chập chờn lạc hướng quê 

Có phải đêm qua em cởi áo 
bên vườn vắng lặng lá xanh xao 
và say sưa tắm bên bờ suối 
nên hồn cỏ úa đã lao đao 

Từng cơn mê đắm như giông bão 
cuốn hút càn khôn qua chốn xa 
ta quay quắt, 
trong điên rồ loạn máu 
xin mây chôn nửa ánh trăng ngà

Có phải hôm kia, 
em chèo ghe độc mộc 
vượt kinh đào tìm bến yêu thương 
em có khóc khi ta lỗi hẹn 
em còn hờn bông súng pha sương?

Có đôi chim mía thơm hương lúa 
ríu rít bên giàn hoa thủy tiên 
bởi áo em hồng, 
lung linh dãi lụa 
nên ta mơ màng, khao khát đêm đêm 

Rồi mai, rồi mốt, rồi sau nữa 
cuộc hẹn trăm năm có vẹn thề 
con nước phù sa lồng sắc nhớ 
lãng đãng tinh cầu nắng ủ ê. 

(Bắc Mỹ Thuận ,ngày dừng quân 66)

Phan Bá Thụy Dương