Ở Mộ Ðịa Cạnh Phố Millington
Hoàng Lộc
. rồi ta nằm với gió
đầu kê trên đồi tây
xám chiều, run bóng phố
thân đắp mùa lá bay

rừng phơi rừng trơ xương
trắng mờ cây thập tự
hãy còn kia thiên đường
cho chiếc hồn lạc xứ

mắt nuối trừng đông phương
cố hương hàng vạn dặm
chỗ ta và thơ nằm
không chút mồ, chút nấm !

em làm sao tới được
tặng ta nụ hoa buồn ?
(giá em mà tới được
xin hoa là môi hôn ?)

cỏ vàng khô, cỏ mục
hơn mồ Ðạm Tiên xưa
chỉ không màu khói sót
càng không người lệ dư

cũng chẳng còn ai biết
đọc ra câu bia đề:
một nhà thơ gốc Việt
đã chết buồn xa quê

Hoàng Lộc
(Qua Mấy Trời Sương Mưa-1999)