Bâng KhuângWeimar Trần Ðương |
. | lại về phố nhỏ
Weimar* sông Yêm(Ilm) trắng đục, sương sa giữa dòng mùa thu, cỏ úa vàng đồng nghe bâng khuâng mãi tấm lòng thi nhân rừng già, lá rụng quanh chân cánh vàng rơi, cũng vang ngân những ngày... quán 'Thiên Nga', cốc rượu đầy Gớt (W.Goethe), Si-lơ (F.Schiller) đã bao ngày hàn huyên bạn cùng dân phố, thanh niên buồn vui thành những nỗi niềm trong thơ đến vầng trăng tỏ, trăng mờ với nhà thơ, cũng ước mơ, nói cười ! nến xưa, ai thắp, tắt rồi bàn cao đã khuất dáng người thân thương lạ thay, phòng nép sau tường vẫn nghe cuộc sống bốn phương dội vào...! Trần Ðương |