Ðà Lạt
Hà Nguyên Dũng
. đường lên Ðà Lạt như con sóng
lòng khách lòng xe chật nỗi đời
núi với đồi cây không cản nổi
lòng người thăm thẳm tựa lòng trời

lên đèo Bảo Lộc lòng cheo leo
gió tạt về thăm đám lá reo
tôi cũng tạt lòng thăm phố núi
còn ai ra đứng vọng chân đèo ?

xe lên,xe  xuống dốc sương mù
tôi vội vàng gài áo lãng du
mặt dạn mày dày trăm dặm lữ
sao lòng run run trong hơi thu

ngày cũng cười theo con dốc xuống
xe men theo Hồ Xuân Hương bay
Ðà Lạt mờ mờ như mộng tưởng
tôi về Ðà Lạt không ai hay !

lòng bỗng nhiên  chùng như lũng thấp
sầu lên mấy nỗi tựa đồi Cù
âm thầm tôi đứng như bia cổ
gió bôi hoài tên ai không lu

Ðà Lạt buồn như nỗi tình xa
buồn lay sang những sắc hoa và
những vòng tay khép đan che ngực
sợ lỗi nhịp tình, sợ vắng xa

Ðà Lạt mặt trời như bóng trăng
mắt em sầu đẹp và mơ màng
ngày tôi trở gót chân du lãng
em ngó, lòng như muốn quá giang

Hà Nguyên Dũng
(Quê Tình / VN 1992)