tặng Phan Ni Tấn bước xuống lũng sâu lòng chẳng
ngại
hoa nở mùa đông xám một màu
tóc phơi ướt nhẹp chiều mưa tạt
rì rào sương trắng đẫm vai nhau
tôi đã một thời ngang phố
núi
đêm nhìn trăng nở sáng lưng đồi
bụi đỏ, đỏ hoài lên nỗi nhớ
lúc về da diết mãi khôn nguôi
và cũng một thời nuôi kỷ
niệm
theo người qua những phố quanh co
nhiều khi mang mộng vào chăn gối
bến vắng vì sông thiếu bóng đò
nhớ lắm một thời nơi phố
núi
mưa to, mưa nhỏ, gió trên ngàn
lòng rỗng vô cùng, sa mạc vắng
hồn chiều chuông đổ, tiếng kinh vang
Triều Hoa Ðại
(Dấu Huệ Hồng/ USÁ 1992) |