ta quen nhau trên 20
năm
rừng xanh núi đỏ bụi mờ chân
xưa người làm lính ta cũng thế
bốn năm phơi mãi tuổi phong trần
người viết văn
và ta làm thơ
rừng Ban Mê Thuộc một thuở hoang sơ
hai tháng đi bộ qua bản thượng
hoa trắng cà phê nở ngát mùa
thuả đó chúng
mình toàn đọi cả
nhìn ra sao nhìn mãi buôn đồi
có khi lạc tuốt vô khe suối
nhìn hoa bướm lạ cũng nguôi nguôi
chúng ta xuất ngủ
rồi tái ngủ
người về Long Khánh làm bộ binh
ta ra Bình Ðịnh đất Chiêm Thành
xưa kia biên trấn nay nội trấn
nhìn đồi mải miết mắt dương xanh
người vẫn một
đời văn với báo
ta cũng miệt mài bút với thơ
bao năm phơ phất đời vong mạng
sự nghiệp thì không một bến bờ
sau năm 75 người
ngồi sửa xe
ta về cuốc đất mặn trồng dưa
đôi lúc gặp nhau cười toe toét
chuyện đời thoáng cái tựa cơn mưa
vù cái thì ngươi
lại qua đây
mười năm ta lạc chốn này
ngươi vẫn còn say mê báo bổ
ta vẫn chuyện trò với gốc cây
lâu lâu gặp lại
nhau một lần
nhà-ngươi ở nhờ vẫn độc thân
còn ta đã có con có vợ
vẫn như xưa vẫn khổ vô cùng
mấy mươi năm
sống đời bị gậy
nhìn mặt nhau rồi thoáng mỉm cười
ở đây chả có thằng đói rách
nhưng mà không thấy sướng mà thôi
Chu Vương Miện |