Chiếc Xe Xác Qua Phường Dạ Lạc
Văn Cao
. ngã tư nghiêng nghiêng đóm lửa
chập chờn ảo hoá tà ma
đôi dãy hồng lâu cửa mở phấn sa
rũ rượi tóc những hình hài địa ngục
lặng ngắt tiếng ca nhi phách giục
tình tang...não nuột khóc tàn sương
áo thế hoa rũ rượi lượn đêm trường
từng mỹ thể rạc hơi đèn phù thể
ta đi giữa đường dương thế
bóng tối âm thầm rụng xuống chân cây...
tiếng xe ma chở vội một đêm gầy
xác truỵ lạc rũ bên thềm lá phủ
ai hát khúc thanh xuân hờ ơi phấn nữ
thanh xuân hờ thanh xuân
bước gần ta chút nữa thên gần
khoảng giữa tuổi thanh xuân nghe loạn trùng hút tuỷ
ai huỷ đời trên tang trống nhỉ ?
hay ác thần gõ quách nạo mồ khuya
đảo điên...mê say...thể phách chia lìa
nghe rao mạnh, chuỗi tiền cười lạnh lẽo !
tiền rơi ! tiền rơi ! chùm sao huyền diệu
lấp lánh hhằng hà gạo rơi ! tiền rơi !
vàng mấy lá thừa đãi mây phủ chiếu

ngã tư nghiêng nghiêng chia nẻo
dặt dìu cung bậc âm dương
tàn xuân nhễ nhại mưa cô tịch
đầm đìa rả rích phương đông
mang mang thở dài hồn đất trích
lưỡi thép trùng trùng khép cố đô
cửa ô đau khổ
bốn ngã âm u
(nhà ta thuê mái gục tự mùa thu
gác cô độc hướng về phường Dạ Lạc)
đêm đêm đài cành tan tác
bốn vực nhạc động, vẫy người
giẫy đèn chao thắp đỏ quạnh máu đời
ta về gác chiếu chăn gào tự tử
trên đường tối đêm khỏa thân khiêu vũ
kèn nhịp xa điệu múa vô luân
run rảy giao duyên khối nhạc trầm trầm
hun hút gió nâng cầm ca nặng nhọc
kiếp người tang tóc
loạn lạc đòi nơi xương chất lên xương
một nửa kêu than, ma đói sa trường
còn một nửa lang thang tìm khoái lạc

ngã tư nghiêng nghiêng xe xác
đi vào ngõ khói công yên
thấy bâng khuâng lối cỏ hư huyền
hương nha phiến chập chờn mộng ảo
bánh nghiến nhựa đường nghe sào sạo
ai vạc xương đổ sọ xuống lòng xe
chiếc qủy xa qua bốn ngả ê chề
chở vạn kiếp đi hoang ra khỏi vực
mưa. mưa hằng thao thức
trong phố lội đìu hiu
mưa, mưa tràn lên vực
hang tối gục tiêu điều
mang linh hồn cô liêu
tiếng xe càng ám ảnh
tiếng xe dần xa lánh
khi gà đầu ô kêu

1945
Văn Cao
(Văn Cao Cuộc Ðời & Tác Phẩm/VN1996)