Dân Ca
Tường Linh
. qua sóng điện
tiếng hát cất lên
nhạc bình dân nâng giọng hò Trung Việt
điệu nhạc quê hương như tiếng mẹ ru mình...
ngày xưa
tôi là đứa trẻ
lớn lên trong khúc ru hời
biết khóc, biết cười, biết nghịch quai nôi
giấc ngủ chiều trăng thoảng hương hoa bưởi

tiếng mẹ ru - tiếng cuộc đời diệu vợi
tôi thấy chập chờn đôi cánh trắng ca dao
tôi thấy núi nhiều chim , biển đầy cá, trời đầy sao
mùa xuân lắm hoa đào , hoa huệ
trong tiếng hát, có người hiếu để
hết lòng phụng dưỡng mẹ cha:

đói lòng ăn trái chà là
để cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng

tôi gần với vầng trăng, cáng gió
tôi ngao du nội cỏ,  ngàn cây
Ải Vân vời vợi đèo mây
khôn lớn chữ thầy, áo mẹ, cơm cha
hương rạ mới tháng ba tháng tám
lễ xuân,thu, đình đám, hội hè
thương nhau nhìn mảnh trăng thề
cầu tre, lối sỏi, đi về có nhau

truyện Tấm Cám đượm màu ân oán
truyện Vân Tiên: nghĩa bạn, tình yêu
đa đoan thân phận Thuý Kiều
ngàn sau còn hát ‘nhiễu điều giá gương’
điếm cỏ, cầu sương
hát buồn, hát tủi
thiêm thiếp trường giang tháng đợi, năm chờ
anh lái Trương Chi hát rung màu trăng lạnh
vọng sang lầu Thừa Tướng, Mỵ Nương mơ...

cho dù tình duyên tan vỡ
cho dù lúa cháy, đồng khô
nước quằn quại ngàn thu bắc thuộc
đem tóc tang mờ phủ khắp trăm năm...
tiếng hát gầm lên tiếng máu
âm dân ca bừng dậy ý kiêu hùng
triều sóng Bạch Ðằng, vó ngựa Quang Trung
nòng súng kíp, mũi tầm vông đề kháng
trời vẫn cứ xanh, trăng vẫn sáng
đêm thanh bình lúa nếp phơi sương

thế hệ già ngân mãi điệu quê hương
thế hệ trẻ uống từng lời sữa ngọt
tiếng hát truyền lưu thiết tha cao vút
đường thôn mấy kẻ đi về
hẹn mùa xuân trầu cau, cheo cưới
đất tự do ngọt bưởi thơm hồng
nắng hạ, mưa đông
bóng núi, giòng sông
của chồng, công vợ
hát thương, hát nhớ
lời vắn tình dài
ôi những người mặc áo vá vai
những chàng trai tuổi cằn công nợ
những cô gái duyên tình dang dở
những mảnh đời đói rách long đong
họ lần về ven mạn sông Hồng
tìm khuây khỏa trong ân tình sa mạc
hãy gửi lòng theo tình thơ ý nhạc
điệu trống quân vang vọng canh trường
nhớ nhau thì về thăm nước sông Hương
trao tâm sự qua mái nhì, mái đẩy
sáng lên nữa ôi vầng trăng tháng bảy
giọng hò khoan xứ Quảng chứa chan tình
sông Hậu, sông Tiền, lời chị, lời anh
duyên phù sa đậm đà câu vọng cổ
hát lên mẹ, hát cho vơi sầu khổ
hò lên em, nương nhịp điệu mà vui
con thương về xóm nhỏ xa xôi
mẹ cấy lúa từ đồng sâu căm căm mưa bấc
tấm áo tứ thân gói cuộc đời chân thật
và em : tháng năm dài cướp tuổi thơ ngây
bếp lửa nghèo không soi rõ bàn tay

hỡi người nghệ sĩ
ngân điệu quê hương
người hát nữa hay sắp ngừng đấy nhỉ
còn đưa tôi trở lại mấy con đường ?

Sàigòn, tháng 10-1959
Tường Linh