Một Ngày Thong Thả
Hồ Trường An
. hãy cạn chén trà choàng áo ấm
lên đồi thăm lại phấn hương rừng
tâm hồn trong ánh bình minh trắng
ý thức nhiệm mầu bỗng sáng trưng

hãy đặt hoa vào chiếc lẵng mây
sắc hương hoang dại tặng kho đầy
bỗng nghe hơi thở vùng đồi núi
góp lại vào trong nhịp thở người

tôi thở cùng hơi thở đất trời
thơm mùi cỏ dại, ngát hoa tươi
ai cho tôi cả bầu thanh khí
khi đứng cô đơn một góc đời

quê mẹ bên kia hè đến sớm
rực hoa phựơng thắm, rực xoan nồng
ở đây xuân muộn bao là gió
đợi mãi, gặp ngày đẹp nắng trong

trở gót về nhà, trà vẫn nóng
nồi cơm chín tới tỏa bay hơi
rồi bên lò sưởi hồng tươi lửa
chuyện ấm người chung một hướng đời

ngoài cửa trời xuân êm ái quá
mầm cây đọt lá thấm sương mưa
rẫy xanh hẹn bát canh rau ngọt
nóng đượm tình quê nhớ cõi bờ

bàn thấp, cốc cà phê toả khói
ngày trời thong thả nhẹ như sương
bạn bè cùng tiếng đàn trang sách
mặc bóng chiều tan sau cửa gương

tôi thoáng nghe từng bông mở cánh
hortensia tím nét bên hiên
hoa hồng vàng lẫn hoa hồng đỏ
lắng đọng hương trong phút nhập thiền

sáng dịu thềm xanh, đêm sáng trăng
rắc trên chiếu trải sắc tơ vàng
giữa đêm họp mặt mơ hồ tưởng
thổi lạnh hồn quê trận gìó ngàn

Hồ Trường An