chín tháng mười ngày nằm chung một chỗ
chị em chúng ta cùng
lớn bên nhau
chị con gái. lanh chanh
lao ra trước
em con trai, thủng thỉnh ló ra sau
trước mấy phút, chị dành phần vai chị
em tà tà cũng chẳng
mất vai em
ra đời cần nhanh như đi ăn cỗ
hay chỉ nên
như lội nước mông mênh ?
thập niên bốn mươi vẫn c̣n phong
kiến
“nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”
chị nhanh chân cũng khó hơn em
được
má chúng ta chưa có
thằng cu nào
lư do ấy đương nhiên không đứng vững
v́ con mô xem nhẹ hơn
con nào
ba má chúng ta đều
theo tây học
thương quí đồng đều, thiên vị hay sao ?
em thiếu kư được cưng chiều thêm chút
chị bụ bẫm hơn, chẳng thiếu nâng niu
má đuối
sức quấn em vào dưới
nách
d́ Quyên thiếu con nựng chị đủ điều
có phải vậy chị sinh hờn giận lẫy
quyết bỏ đi không cần
nhớ thằng em
chị yểu mệnh em phần
nào có tội
chị thương
em đă không chịu bắt đền
bảy mươi năm trôi qua đầy biến động
bốn năm lần gặp thập tử nhất sinh
em nghiệm thấy mỗi lần em thoát
nạn
có rơ ràng bàn tay
chị giúp em
chắc có lẽ trong cùng một cơ thể
em sống cùng một lúc hai linh
hồn
tạ ơn chị độ tŕ đời dâu bể
c̣n thân em chị dẫu
thác vẫn c̣n
nhớ năm nào vui tay
trong lục bát
em mang chị ra khoe
với xóm làng
lời bông đùa có ít
nhiều chua chát
chị đọc chơi, có cú
cũng sẵn sàng:
“...ta chui vào bụng bà ngồi tĩnh
bơ
ngộ thay có ả tiên khờ
cũng chui vào đó đợi
giờ khai hoa
tính ta hơi ngán đàn
bà
nên nhường
ra trước gọi là chị
luôn
nửa năm ḅ lật trên
giường
nhờ ăn nhờ ỉa b́nh thường lớn mau
chị ta tính trước suy sau
sợ đời hành hạ chuồn
mau về trời
c̣n ta mang tiếng
chịu chơi
trơ thân ra nhận ngón đời thăng hoa
từ bầm dập đến tróc da
thế nhưng cũng muốn tà tà sống
lâu...” (NNCN)
chị thấy đó, em vẫn
luôn nhớ chị
dù h́nh dung mặt mũi cũng không ra
mang tên Hạc, ít nhiều
chị giống hạc
một loài chim cao quí
thích bay xa
hôm nay đây bất ngờ về xứ sở
thăm người
c̣n kẻ mất giữ tin yêu
em ngồi xuống chỗ chị nằm, mừng tủi
mộ chị đây cũng một phần mộ em
mai hay mốt em đi rồi
có được...
không dễ đâu, nằm cạnh chị như xưa
trời nắng quá, mồ hôi
hay nước mắt
sao không là một thoáng
gió đưa mưa
nằm dưới
mộ, chị chừ là nắm
đất
trong ḷng em chị vẫn
thở cùng em
xin thổ địa nơi này cưng hơi
chị
dù em tin, chừ chị đă thành tiên
nén hương
đốt chẳng
tan đi nỗi nhớ
sự linh thiêng quả thật nhiệm mầu
nếu đổi ngược chị c̣n và em
thác
chuyện cuộc đời có thay đổi khác nhau ?
Luân Hoán
(2002)