tiễn
Bích Quân
người hiện thân Vương Chiêu
Quân
Hán Nguyên Đế triệu vào cung thuở nào
thả ḿnh qua xứ Hung nô
bỏ tiếng đàn mọc thành sao
giữa ngàn
ngậm ngùi chào Nhạn Môn Quan
mấy ngàn năm nỗi buồn loang
cơi đời
tôi như sao lạc giữa trời
bỗng dưng may gặp
được người thanh xuân
Bích Quân chính là Chiêu Quân
cũng nhan sắc ấy cũng
vần thơ xưa
cũng hương thoang thoảng gió
đưa
cũng hồn lan nở nắng
mưa theo đời
gặp người hoảng hốt
mím môi
nghe trong thân thể máu nhồi cơ tim
lâu nay thắc thỏm kiếm t́m
ngộ rồi chợt sợ
người tiền kiếp xưa
ngó quanh cầu cứu nắng mưa
vũ trụ không giúp, chịu thua
không đành
bao nhiêu mộng ước để dành
bao nhiêu t́nh cảm ngọn ngành lâu nay
dâng người với cả hai tay
lễ quà gom cả gió mây ḷng thành
người nghiêng má, mắt long lanh
dưới chân nhan sắc thơ đành
nín hơi
Chiêu Quân xưa ngủ bên trời
Hô Hoa Hạo Đặc sáng ngời Nội Mông
Bích Quân chừ ngủ trong ḷng
bao nhiêu thi sĩ bềnh bồng như tôi
yêu người trong giấc mơ thôi
nhớ nhung xin liệm hồn
người vào thơ
người chưa quá văn bây giờ
năm mười năm nữa tôi
chờ nổi chăng ?
chi bằng... thú thật chi bằng
tiễn đưa người
trước ngọn đèn lâm chung
Chiêu Quân ơi hỡi Bích Quân
loạn ngôn ? không
phải, v́ chung một người
cúi đầu tôi vái lạy tôi
làm ơn làm phước tỉnh người
giùm cho
yêu là phải biết giả đ̣
yêu là
phải nhớ chỉ cho hơn là
x̣e tay
thấy nở nụ hoa
cảm ơn
hồn phách thi ca nhiệm mầu
cho dù tôi
lạc nơi đâu
hồn muôn
năm vẫn vọng chầu mỹ nhân
Luân Hoán
(Montréal, 08 giờ 00, thứ tư, 26-01-2011, có
nắng, có tuyết -13C)