tiễn Cao Thoại Châu

 

chờ Rạng Đông Một Ngày Vô Định

để lên đường dù chưa biết về đâu

đời dẫu rộng, chỉ hai nơi đáng tới

cõi tình yêu và cõi chết nhiệm mầu

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

cõi tình yêu vốn sống đời thường trực

không chán nhàm, nhưng thỉnh thoảng hoài nghi

danh với phận bột bèo như bóng nắng

nhịp tim đi dần lạc dấu xuân thì

 

từ cái bữa nằm nghe em cỡi ngựa

chạy vào đời, ta đã biết nhớ thương

từ cái dạo ta mời em uống rượu

trái tim thơ đã khắc khoải bị thương

 

đời mỗi lúc mỗi buồn hơn một chút

ngày tháng nhiều nhưng hồn trẻ mãi ra

yêu và nhớ xum xuê cành lá biếc

tin yêu đâu có thể chóng già

 

đang sung sức, trời ơi ! sao ngã ngựa ?

bầy ngựa hồng qụy gối thật sao Châu ?

qua ảnh chụp, mỗi ngày phương phi lắm

thượng anh hùng dù chẳng nuôi râu

 

bạn đã ngã xuống đâu trong cõi sống ?

phút cuối cùng có nhớ gọi tên Na ?

tao biết rõ hiền thê mày rộng lượng

hình ảnh đầu đời đâu khác hương hoa

 

thơm một chút rồi tàn phai tức khắc

ai nở nào hờn trách lúc lâm chung

tao xa cách đã không về bên cạnh

nhìn mày mơ trong những phút sau cùng

 

muốn nhắc lại kỷ niệm vàng ít ỏi

thời chúng ta cùng sinh hoạt bên nhau

mày đã đặn quên đi đời súng đạn

nên ta đành phải nhắc chuyện đâu đâu

 

mày đích thực là một thằng thi sĩ

trong muôn thằng cứ ngỡ chuyện làm thơ

đã có một danh xưng rất hão

cứ đua nhau làm kẻ dật dờ

 

mày cao ngạo bông đùa là cốt cách

trong văn thơ, trong lăn lộn đời thường

đời làm thầy xem chừng không đói rách

nhưng buồn phiền coi bộ ngấm thấu xương

 

tao rất khoái cái bút danh mày, lạ thật

phải vì có một chữ tên tao ?

Cao Đình Vưu = Cao Thoại Châu = lời ngọc

dòng thi ca chợt xanh mướt ngọt ngào

 

đời buồn quá sao em không đi ngựa ?” (CTC)

chừ đến mày, không lên ngựa cũng đi

nghe văng vẳng tiếng gõ chân lóc cóc

rồi nhỏ dần như tiếng thở chia ly

 

từ phương xa, tao hốt vài nhắm chữ

rối như tơ và rời rạt như mưa

mong mày nhận tấm lòng một thằng bạn

đứng cùng mày trong trang báo năm xưa

 

bạn hỡi, tôi đùa chơi đó nhé

thi sĩ của mình còn khắng khít cùng thơ

sáng súc miệng với đôi câu lục bát

chiều nằm ôm mấy thể loại ỡm ờ

 

ơi Rạng Đông Một Ngày vô Định

mời đậu yên trên những ngón tay thơ

chắc phải đến một vài thập kỷ nữa...

rượu, áo em vẫn cởi vắt hiên chờ

 

Luân Hoán

(Montréal, 08 giờ 30, thứ bảy, 22-01-2011, nắng, -18C,-16C, -18C)