hy vọng trở về thăm chị
sau khi đi biệt mười năm
niềm tin như đinh đóng cột
hóa ra là chuyện viễn vông
mười năm em chưa về
được
chị lưng tuổi thọ từng ngày
mặt trăng mặt trời vẫn vậy
thay nhau b́nh thản ṿng quay
trong suốt thời gian ly biệt
nhớ thương
ch́m nổi trang thư
tin nhà dễ
ǵ nói thiệt
thở than cũng đủ ngồi tù
căn bản em ba thứ
ngụy:
ngụy quân, ngụy quyền, ngụy dân
chị tuy điếc không sợ súng
gởi thư em vẫn phập
phồng
cũng may có ngày mở cửa
quê người
quốc nội gần hơn
bạn em nhờ ăn mật gấu
cha đau về
thăm đàng hoàng
em nhờ mang thư cho
chị
chụp vài tấm ảnh mang sang
với cả một đời sung sướng
chị vẫn b́nh thản an khang
em mừng, dời ngày trở lại
v́ kinh tế thiếu khả quan
và tin chị c̣n sống khỏe
em chưa cần phải vội vàng
Hân đă hẹn
về thăm chị
chỉ c̣n mấy tháng thôi
bỗng dưng chị về cơi má
nhận tin, chẳng
thể nào ngồi
em lái xe qua nhiều ngă
chạy luôn lên tận phi trường
lặng xem tàu bay cất cánh
mơ ḿnh đang về quê hương
đêm về làm thơ không
được
chữ nghĩa như cùng bị
thương
trốn đâu hay đang điều trị
bỏ em nằm ngậm nỗi buồn
rồi cũng có ngày em
đứng
trước bàn thờ chị thắp hương
nhắm mắt thầm nghe chị lẫy
“tao tưởng mày đă lạc đường !”
mày, tao, thói quen của
chị
với bao đậm đà yêu thương
đă biết chết là thay
kiếp
sao người
ở lại vẫn
buồn
khóc chị bằng thơ chẳng được
cho đến những phút giây này
gắng viết chỉ là cho
có
nhớ thương
bất lực tỏ bày
xin chị cho em khất
lại
một vài năm nữa viết thêm
không chừng bài thơ khóc
chị
măi măi nằm lại trong tim
Luân Hoán
tháng 02-2011