nhắm mắt cố mường tượng
khuôn mặt anh thế nào
cằm vuông cánh mũi thẳng
?
cặp mắt sáng như sao
?
có lẽ không phải vậy
h́nh như giống hao hao
anh là lính đánh giặc
phảng phất chút giang hồ
tóc chừng ba phân rưởi
vầng trán cao càng cao
niềm ưu tư thăm thẳm
chừng như đă cất vào
trong ḷng, “Chỗ Của Huệ” ?
trong những “Tiếng Gọi Thầm” (1)
giàu một đời dâu bể
thao thức cùng ḍng văn
tôi gặp anh buổi sáng
độc nhất chỉ một lần
anh ghé ngang Đà Nẵng
t́m kẻ lạ đă thân
buổi sớm mai hôm ấy
tôi nghỉ mấy giờ làm
mời anh ngồi ghế đá
hóng ngọn gió sông Hàn
anh nh́n qua An Hải
anh hỏi về Hà Thân
nghe tiếng phà nghèn nghẹn
anh thả mắt bâng khuâng
tôi vô tư như lá
xao xuyến xanh trên đầu
trả lời nhiều hơn nói
nhưng dường
như hiểu nhau
anh quan tâm vết cắt
đă làm oằn đời tôi
trong tay nắm ái ngại
rơ ràng anh truyền hơi
tôi trở nên bé bỏng
trước mến thương chân thành
không một chút kẻ cả
không tự phụ đàn anh
chúng tôi không kể lể
về những cuộc hành quân
chiến trận quá cụ thể
đâm ra thành dửng dưng
anh hỏi chuyện sáng tác
tôi vốn thường hổ ngươi
phải nói về viết lách
vui ít hơn ngậm ngùi
mặt sông Hàn bát ngát
gió thơm hương Sơn Trà
chúng tôi không ai hát
nhưng thoáng tiếng đồng ca
chia tay trong bịn rịn
ra về ḷng băn khoăn
nhớ thời c̣n ra trận
người như thiếu cân bằng
đêm nằm thao thức nghĩ
về người
bạn mới quen
ông anh gốc
không biết có ǵ chăng
?
ngày chưa qua hết tháng
chẳng phải là hết hồn
mà một hôm chết điếng
tin chiến sự
dập dồn
tháng tư ngày hăm chín
năm một chín bảy hai
đất cùng trời Quảng Trị
đă cướp
xác những ai ?
nhà văn mặc áo giáp
hỡi ông anh họ Trần
đă bất lực thất hứa
không giữ được Doăn Dân
giận ḿnh không thể khóc
lượn lại rồi ghé qua
ghế đá vẫn c̣n đó
hai người
giờ một ta
sông Hàn vẫn gợn sóng
theo gió núi Sơn Trà
vọng mắt về cửa biển
ḷng dập dồn xót xa
ba mươi chín năm đă
khuất
người xa, nhà cũng xa
Trần Hoài Thư chợt nhắc
như kim luồn dưới da
mượn ké ḍng hương khói
tết cúng tiễn ông bà
gởi nhớ đến bạn quí
chưa kịp thân đă xa
Luân Hoán
mùng 4 tết tân măo, 06-02-2011