Rằm Tháng Tư Âm
Lịch
gởi chị Lê Thị Kim Anh và em
Lê Hân...
để nhớ rằm tháng tư, ngày giỗ
má chúng ta
nằm im dưới ánh trăng mù
nghe trong hương gió điệu ru đầu đời
lơ mơ thả gót rong
chơi
gặp bàn tay mẹ xoa
đầu, à ơi...
chùm ca dao trải
xanh trời
chở tôi bay bổng một đời cùng thơ
ḷng nôi ḷng vơng ngày
thơ
lót bằng ḷng mẹ bây
giờ c̣n thơm
đời tôi chưa biết ổ rơm
chỉ ngấm hương ổ t́nh thơm mẫu từ
mẹ đi biệt giữa tháng tư
vầng trăng tṛn lắm, h́nh như tṛn
hoài
tôi nh́n rơ lắm hai
vai
mẹ xuôi trong chiếc quan tài b́nh
an
nhớ như in, nhớ rơ ràng
tôi im lặng
đứng cạnh bàn khói hương
tôi không là đứa b́nh thường
mắt không có lệ ḷng
vươn trần nhà
tôi đi tôi đứng như là
những cánh hoa huệ nở
ra âm thầm
ngậm câu kinh Phật trong ḷng
hóa ra tôi
khóc bằng ḍng khói hương
mẹ tôi chừ ở mười
phương ?
không đâu, mẹ vẫn ngồi đầu giường tôi
câu thơ tôi ngát t́nh
đời
chỉ nhờ hơi ấm mẹ tôi thở
vào
mẹ không biến thành ngôi sao
mẹ là tất cả ḍng thơ tôi
trồng
già nửa đời tôi lưu vong
rằm tháng tư vẫn chờ trăng xứ người
nằm im đắp ánh trăng mù
nguồn ca dao cũ từ từ mở ra
Luân Hoán
(trích Sông Núi Cùng Người
Thơm Ngát Thơ)
ngày má xuôi tay, con ngồi
trong lớp
đệ ngũ 3, trường Phan Châu Trinh
chị Kim Anh đến trường xin phép
nửa cây số đường, dằng dặc mông mênh
thân má dán trên giường
tre ọp ẹp
chiếc mền buồn xám lạnh phủ nằm im
khuôn mặt ngửa thản nhiên đôi mắt nhắm
trần nhà treo sợi tơ nhện im ĺm
con run rẩy tiến sát gần giường má
muốn cầm tay, không hiểu
tại sao không
má gầy quá như cọng
rơm vàng úa
bao khổ đau oằn thân xác, tím
ḷng
năm mươi sáu năm, nửa
đời rừng rú
sốt rét thương hàn hành má liên
miên
quế, mít, tiêu, chè, kaki, đá lửa...
xách cái cân đi, bóng
ngă xiêu xiêu
đời má đếm ngày vui trên mười
ngón
c̣n như thừa không đủ được
hai tay
gốc lan huệ nhưng c̣n thua cỏ
dại
má phất phơ trong nắng gió qua ngày
với bốn năm được trở về thành phố
đời lênh đênh tiếp tục những chênh vênh
bàn tay thơm nghề tảo tần buôn bán
má bắt đầu dựng lại những vách phên
tổ mới lót c̣n chưa
nồng độ ấm
má đă ngậm ngùi bịn rịn ra đi
bệnh mất sức, không chính danh quá
ác
ăn cướp
của con mất tuổi xuân th́
đứng nh́n má ḷng nhói
từng vết sướt
những ngón tay kỳ tắm
thuở nào xa
những lằn roi mờ mờ
thời nhỏ dại
chợt hiện ra kiềm giữ
tiếng khóc ̣a
mấy tháng trước, vào đầu mùa khai giảng
má đưa
con ứng thí tận Tam Kỳ
khi qua đ̣ Câu Lâu má
giữ kỹ
hai tay con như sợ có bề ǵ
bàn tay ấy bây giờ
khô như củi
lạ vô cùng, con không ướp lệ lên ?
biết chừng đâu, má ngồi
lên mắng khẻ
ơ cái thằng, sao không để má yên !
căn nhà chật bỗng tự nhiên rộng quá
ai để chén cơm, quả trứng, ngọn đèn
đầu giường
mẹ hắt hiu trông thương
quá
những con ruồi cũng hết dám lăng xăng
lần thứ nhất trong đời mặc tang phục
quấn khăn đi bên liễn
trắng mấy hàng
bước rất chậm vẫn vụng về vấp măi
vấp trong ḷng hay vấp dưới bàn chân
nắm đất bỏ nhẹ nhàng lên linh
cửa
lệ chảy dài, chớp chớp mắt không xong
chị Kim Anh, em Hân và
tất cả
bỗng gào lên những tiếng khóc năo ḷng
con mất má
đă hiển nhiện, sự thật
c̣n mơ hồ hy vọng
một phép tiên
ngắm ảnh má, chụp trước năm ngày mất
giận chị Anh thiếu ngón bấm không hiền
...
năm mươi hai năm rồi,
thương nhớ má
vẫn đang c̣n nguyên vẹn
ở trong con
được may mắn gặp má hoài
trong mộng
má đă cứu con thoát chết nhiều lần
đạp ḿn ẩm, hay tạm rời đơn vị
đều xảy ra sau những
giấc chiêm bao
có đôi mắt có lời
khuyên của má
không dị đoan, nhưng lư giải làm
sao ?
con đă viết
nhiều thơ thương nhớ má
nhưng lạ lùng chẳng có được bài hay
má của con vốn không chung chung được
vẫn phải đứng riêng cho một tâm
hồn
cảm tạ má của riêng
con măi măi
của chị, em con nữa chứ, chẳng dám tham
Luân Hoán