tiễn Hà Nguyên Thạch

 

 

chưa bao giờ tao viết một bài thơ

để xưng tụng bạn bè

hay tiếc thương bằng hữu

bởi tiếng nói nào chở ḷng tao ra khỏi con tim

(ngôn ngữ chỉ là những mảnh vụn thảm thương của tâm hồn) (1)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

bạn nói vậy, nhưng rồi bạn viết

một bài thơ ba mươi sáu câu

ngắn dài theo nhau

t́nh tự

khởi đầu bằng những câu

vừa trích

 

tôi biết bạn đă nhiều cố gắng

không chừng, hơn nữa

hy sinh

thói quen, t́nh cảm của ḿnh

để vui ḷng một thằng bạn

để vừa ḷng nhiều đứa đồng t́nh

 

tôi nợ bạn từ đó

cũng v́ một bàn chân không nên thân

bước vẩn vơ ngoài mặt trận

 

bài thơ bạn với nhiều xúc động

nhưng thú thật tôi không vui

đă toan bỏ ngang

những chân t́nh của những người bạn khác

may,

cuối cùng tôi đă thua

mắc nợ nhiều bằng hữu

 

bốn mươi hai năm, tôi vẫn chờ cơ hội

để trả lời lẫn vốn cho anh em

ḷng tuy chờ nhưng cầu nguyện dài thêm

hay đừng gặp ngày cho tôi cơ hội

 

chẳng ai dám mong chờ một chuyện dữ

cho người thân để có cớ trải ḷng

những ân t́nh không là gió qua song

thầm lắng đọng thành từng chồi kỷ niệm

 

trong những lúc buồn đời, thường hiện diện

trước mặt ḿnh những h́nh ảnh thân thương

tôi chẳng ba hoa cũng chẳng phi thường

chỉ lẩm cẩm v́ trái tim nó vậy

 

chuyện số phận, h́nh như là có đấy

tôi bỗng dưng lại có kiếp giang hồ

ra nước người cho dẫu có phất phơ

cũng thở hít hương tự do thoải mái

 

nghĩ đến bạn, cỏ cây c̣n ái ngại

huống chi tôi, hai đứa vẫn cận kề

một thuở nào cùng lững thững đi về

vác mộng tưởng trên vai đầy hoan hỉ

 

chuyện tán gái, xuống đường, chuyện báo chí...

chẳng có ǵ không trao đổi cùng nhau

bạn cùng tôi vẫn thân mật mi tau

uống nước mía sau khi ăn hột vịt lộn

 

mọi thứ chuyện đều ít nhiều hổ lốn

nhưng đề huề, chẳng sứt mẻ đi đâu

Ngưỡng Cửa (2) mở ra để tha thiết bắt đầu

những tác phẩm chưa đủ chân cứng cáp

 

nhịn quà sáng, cai xi nê cùng hùn hạp

mong được nh́n những đứa con yêu

Đynh Hoàng Sa, tôi, bạn đă từng phiêu

như những kẻ tuyệt vời cùng á phiện

 

cũng bởi lẽ ba chúng ta cùng nghiện

chuyện văn thơ, chuyện được sống ra người

trong cả ba, bết nhất vẫn là tôi

hết dạy dạo, chạy đi làm công chức

 

rồi cũng được lơ mơ mặc quân phục

đi hành quân như thể lội gác cu

(dẫu không mang theo chim gáy biết gù

bẫy vẫn sập một đôi lần lư thú)

 

cũng phải nói tôi v́ t́nh ba đứa

mới chọn về cái đất máu và xương

nhưng không sao, tôi chọn được đúng đường

để chiến đấu, để làm thơ đẹp nhất

 

so với tôi, Quí và Đồng (3) vượt bậc

nhưng thân nhau c̣n hơn cả anh em

bạn lo cho tôi pḥng trọ, gối mền

tôi nằm ngủ thân chưa phai thuốc súng

 

cũng nhiều lúc chợt giật ḿnh lúng túng

nghe pḥng bên sôi động những ái ân

nóng, trùm chăn vẫn toát lạnh toàn thân

thấy ra được ḿnh vô cùng lạc lơng

 

bạn thần tượng, với cuộc đời bảng phấn

hoa theo hoa nườm nượp rủ nhau về

tôi ngày đêm xách mạng dẫm sơn khê

đă không khỏi đôi lần buồn vớ vẩn

 

bỗng một bữa được bất ngờ ngớ ngẩn

gặp được hoa trong lô cốt tiền đồn

nhớ trực ra, quả không khỏi hết hồn

nên gắng tránh những điều cần nên tránh

 

một thằng lính đâu phải là thần thánh

nhờ b́nh tâm tôi lượm được đặc ân

trên vai khô vài khuôn mặt mỹ nhân

trong đó có hoa khôi trường bạn dạy

 

lẽ vậy, một bạn quen giăy nảy:

đúng là trời không cho hùm có vây !”

khi đến thời tôi buộc phải chia tay

xa Quảng Ngăi về với đời chống nạng

 

số phận tôi tưởng đă là bi thảm

ai ngờ đâu bạn c̣n bi đát hơn

cuộc sang trang lịch sử khá ba lơn

đă tước đoạt của bạn hiền tất cả

 

từ chánh sở bạn rơi vô tội vạ

xuống nhiều nghề, không quen việc, quen tay

trái tim thi nhân dạy bạn dạn dày

chịu lếp vế và lạc quan cần thiết

 

nói, nói vậy, chứ đâu ai không biết

bạn đau buồn tủi phận biết bao nhiêu

thương mến, cảm thông có thể là điều

làm bạn giận, lạnh lùng hay trổ quạu

 

bạn đă chỉnh nhiều người qua tiếng rượu

nhưng riêng tôi bạn vẫn giữ nụ cười

chẳng phải nhờ tôi may phước xa rời

cái đất sống ḷng tôi luôn tưởng nhớ

 

bạn đi xuống, cơ hội tôi trả nợ

bằng bài thơ thương xót hay sao ?

tệ đến đâu, tôi cũng chẳng bao giờ

nên cho măi đến nay c̣n mang nợ

 

ngày tháng cạn, tôi bỗng dưng lo sợ

nên vội vàng ṣng phẳng với anh em

chẳng ǵ hơn là tưởng tượng viết nên

những bi khúc đưa tang người c̣n sống

 

một tṛ chơi có quá nhiều xuẩn động

nhưng tôi tin bạn tha thứ cho tôi

gợi chuyện buồn, hẳn không phải để cười

cũng không khóc nếu hiểu nhau chân thật

 

tôi từng được bạn khen hiền như Phật

không nai tơ th́ cũng khá khù khờ

bạn trong tôi vẫn cốt cách ngày nào

vẫn lăng mạn tự tin và đạo mạo

 

chúng ta vẫn như thời xưa bát phố

vai kề vai nghe lá chạm sương đêm

cũng rượu bia thuốc lá gái đi kèm

với đủ thứ học đ̣i thời mới lớn

 

tôi nợ bạn ? th́ ra tôi ngớ ngẩn

t́nh bạn nào cần ṣng phẳng hay sao

thế mới hay, già trở chứng thế nào

lẩm cẩm bạn hiền ta cũng hiểu

 

bạn chưa chết, cớ sao tôi truy điệu

không hẳn là một tṛ cố chơi ngông

xa nhau lâu chợt thèm nói ḷng ṿng

thử ví dụ cũng như là soạn sẵn

 

hương tôi thắp trong ngày bạn măn hạn

thơm ǵ cũng chỉ rất chung chung

nhưng tiếc thương th́ thăm thẳm vô cùng

đừng vội vă, hỡi ơi Hà Nguyên Thạch

 

chờ tôi mở nhẹ ra từng trang sách

níu ngày xưa lót mở bước ngày sau

hỡi những hồn thơm Sóng Vỗ Chân Cầu

lắng mà động trong tim người t́m đến

 

bọn chúng ta đă không là yểu mệnh

bảy mươi rồi nói chuyện chết thấy vui

nên tôi thử đùa và tiên đoán bạn cười

nằm thoải mái trong mộ thơ tôi ấm áp

 

hăy nhắm mắt lắng ḷng nghe tôi hát

lời thơ ai quen quá đỗi thế này

có hơi buồn, chen lẫn chút xót cay:

 

mai tôi chết sẽ không người đưa tiễn

bởi mặt trời xuống núi cũng mù sương...

mai tôi chết ḷng không thôi thổn thức

bởi nhân gian c̣n lẫn bóng trong mù...” (4)

yêm tâm đi, ít nhất vẫn c̣n tôi

 

Luân Hoán

 

(1) thơ Hà Nguyên Thạch trong Nén Hương Cho BànChân Trái

(2) tên nhà xuất bản, LH,, HNT, ĐHS và TT chủ trương

(3) Qúi = tên thật Đynh Hoàng Sa, Đồng= tên thật HNT

(4) thơ HNT trong Sóng Vỗ Chân Cầu