Tiễn Hoàng Trọng Bân

 

 

người bán ḥm ngày xưa

ế ẩm thường đốt giấy

quơ loạn như vẽ bùa

mong sớm người chết

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ta chừ không bán ḥm

nhưng quan tài vẫn đóng

từng cái cho bạn vàng

không cần ai đặt sẵn

 

người chết không cần chôn

cũng chẳng cần nhắm mắt

ăn, uống, chơi... đều ngon

nói chung chưa chấm hết

 

vào ḥm ta hôm nay

một bạn thân thứ thiệt

quen nhau từ những ngày

chưa biết gái ghiếc

 

chơi văn nghệ văn gừng

bằng những trang bích báo

tay vẽ bạn lẫy lừng

tay thơ ta lếu láo

 

hết ngồi Diệp Hải Dung

qua Ngọc Anh, Quán Rách...

ghé Sông Đà. Lam Sơn...

chẳng mấy khi mua sách

 

bia, rượu miệng chưa hôi

thuốc môi chưa tím

em út lén liếc thôi

đi về không chưng diện

 

bạn nhát gan hơn ta

bởi vốn công tử

ta ba phải, ba trời

từng tham gia đủ thứ

 

dám tranh đấu xuống đường

từng hồ đồ phản chiến

cuối cùng về một phương

lội tâm chiến

 

lội nhiều, chuyện đương nhiên

rớt chân đă may mắn

mồn bạn dữ hiền ?

cũng gỡ lịch nhiều tập

 

cùng chung chuyện lên đường

bạn thông hành trước

ta chậm muộn, cuối cùng

cất cánh một một

 

cho măi đến hôm nay

bạn vẫn c̣n khách

thật sự nếu muốn bay

hẳn nhiên bạn cách

 

trưởng giảquê hương

vẫn ngon hơn đất khách ?

câu trả lời dễ thương:

tùy người, tùy hoàn cảnh

 

kỷ niệm hơn truyện dài

không mất công cấu

dại kể lai rai

đời sẽ đạo đi mất

 

bây giờ nằm trong ḥm

bạn thấy ra sao nhỉ

vẫn thở rất nhẹ nhàng

như trên sân tennis

 

thật sự muốn viết

để đưa bạn lần cuối

đưa bạn như đưa ta

ngôn từ sợ chi bụi

 

ơi hỡi Hoàng Trọng Bân

ta chừ khóc mày trước

xem như trả nợ nần

ngày xưa mày đăi nhậu

 

nhiều món thật tuyệt vời

vẫn nhớ nhưng khó nói

chẳng phải sợ ai cười

để dành riêng hai đứa

 

tháng 7 tháng 8 này

mày bày tranh triển lăm

giữa thành phố sương mây

cùng Đinh Cường, vui thật

 

ta tiếc không thể về

xớ rớ chơi một bận

mày không biết chửi thề

nhưng nếu chi giận

 

hăy gắng đọc bài này

thay những lời xin lỗi

 

Luân Hoán

02-2011