viết cho
Huỳnh Bá Dũng
cuối cùng anh đã vào
đến nơi vô sự
hãy gởi cho anh giọt
lệ em
và đừng
hỏi
em hỡi em
đêm nay anh sẽ một mình
hôn lại những vật thân yêu cũ
hẳn em không nổi ghen
chúng là những mảnh thủy tinh
của ly trà mỗi tối
chúng là những hạt bụi trên từng cọng chổi
mỗi ngày em quét nền
gạch hoa
chúng là những nếp nhăn xác xơ
nệm gối
từng ôm giữ chúng ta
chúng là những cô đơn ngơ ngác trong phòng
chúng là những vết dao vết đạn
anh chợt tìm ra từ
trái tim anh
ôi căn phòng hai chúng
ta đã ở, đã yêu nhau
bây giờ là như vậy
em hỡi em có biết
bậc thềm chúng mình vẫn
hôn nhau
trước khi anh ra trận
cánh cửa chúng mình vẫn
hôn nhau
khi cuộc săn người tạm dứt
một người
bạn anh
một người
bạn thân của anh đã
đến
đã nằm đó không biết
bao lâu
với chiếc áo maillot, chiếc quần lót trắng
với vết máu loang cùng
nước mắt y
vào buổi sáng của một ngày đầu năm mới
Dũng có còn biết không
mày là que hương tao đã thắp
cháy suốt cuộc đời tao
Dũng thân yêu
hãy về đó
về trên nụ lệ xanh
tao vay mượn vợ con mày và bạn
bè cũ
hãy về đó
về trên quốc kỳ phủ quan tài
bay bay trước
gió
về trên tay súng anh
em
cùng nỗi xót đau trong
ngực
hỡi Dũng, bạn có biết
không
tôi gọi tên bạn ngoài
phố chết
tôi viết tên bạn lên
bậc thềm xưa
và quỳ xuống
bạn chết chưa kịp biết
khói lửa vây Sài Gòn
máu xương
vỡ tràn ở Huế
và hầu hết những thành phố chúng ta
hỡi Dũng,
bạn chết chưa kịp biết
nỗi đau xót nghìn đời
không phai nhạt
hỡi những đầu cầu nào bắt tay
nhau
những dòng sông nào kiếm
tìm nhau
tôi biết vợ bạn người Hà Nội
bạn người
Lâng Cô
gặp yêu nhau từ Đà
Nẵng
hai cô cậu chim sâu lộng lẫy ra đời
hát từng giọng Quảng Nam chân thật
sao bây giờ bạn nỡ nằm đây
trên bậc thềm tình tôi heo hút
em hỡi em
anh vẫn thường ao ước
một ngày nào vui tay
anh sẽ vẽ trái tim
anh lên vách
đó là một bài thơ
suốt đời anh để lại
nhưng bây giờ anh chợt
nhận ra
trên bàn tay anh tím
bầm những máu
máu của quê hương
máu của bạn bè
máu của anh
máu của em
tất cả
Việt Nam Việt
Nam
bài thơ tôi vẫn là
thứ ngôn ngữ ba hoa
với chút tài vặt cũ
nên Dũng dễ gì hiểu
cho
anh chết cho chúng ta
thêm yêu nước
anh chết cho chúng ta
quí tự do
tội cho anh không kịp
thấy
trong sân trường Kim Thông
trên núi cao bên đầu
cầu sông Trà Khúc
bên cửa đông doanh trại sư đoàn
bên lòng dân Quảng Ngãi
những hung thần
đã rụng cánh gãy vây
những hung thần
đã rơi đầu ở đó
tôi có cần nêu lên
những con số chua cay buồn thảm
Dũng hỡi Dũng
hãy thông cảm tôi
cho dù bạn đã chết
đã bị lột đi bộ quân phục
xanh
vẫn mặc ra mặt trận
hãy nhớ giùm tôi
cái chết nằm kề chiến thắng
tôi đứng
nghiêm khẻ khẻ đưa tay
ngang mày tôi một trái
tim sáng chói
em hỡi em, người yêu anh
anh có quyền hôn em lúc này
bởi sáng mai anh trở
ra mặt trận
ờ đó,
anh không thiếu một thứ gì
kể cả máu
chỉ duy có thứ này
hãy viện trợ cho anh
đó là giọt lệ em xanh biếc
Luân Hoán
(1968, trích
ViênĐạn Cho Người
Yêu Dấu)