thay bài tiễn Lê Hân
đắn đo mãi cuối cùng cũng viết
(loạt bài này càng
lúc nặng cân
trọng lượng
không cân từ nghệ thuật
mà hình như cảm hứng vơi dần)
sống và chết mỗi người có số
cứ tạm tin như vậy cho yên
anh ba phải như người lẩm cẩm
không tin dị đoan rồi lại tin
phải công nhận thật là khó viết
một bài thơ tưởng tượng bông đùa
dẫu xăm mình cũng không chạm được
nỗi buồn chính mình, đành
chịu thua
anh chọn hôm nay, ngày sinh
nhật
em vừa lên độ tuổi sáu tư
anh vẽ ra đây một
chiếc bánh
với đèn cầy và cả
phong thư
đèn anh thắp lung linh ánh sáng
như đời em vẫn mãi
reo vui
với lạc quan nhu hòa
giản dị
em luôn luôn sống với nụ cười
anh chẳng thể nói lời
ca ngợi
đứa em mình hết mực yêu thương
dù chân thật cũng là rất ngượng
thôi xếp vào góc kín
giữ hương
nến đã thắp em nhìn
hẳn tỏ
những tháng năm đã qua trong đời
từ cậu bé ra từ
Phố Cũ
hít hương
rừng gió núi rong chơi
em lớn khôn như bà
mụ thổi
bay biệt phương
xa học sống đời
sinh hoạt Tuổi Xanh chừng quên lững
bỗng lại về như trở lại nôi
cùng một mẹ,
em là con út
ba yêu má
nhiều nên rất thương em
anh thuở nhỏ
cú em liên
tục
rượt chạy dài khi bày học
thêm
có lẽ vậy
anh thương em nhất
tình anh em
khó nói vô
cùng
anh đã mượn
thơ bày tâm sự
ngay khi thơ còn vụng bước chân
em đã đọc
hoặc em chưa đọc
cũng chả sao, anh viết
nhiều lần
ngay cả lúc
sắp ra mặt trận
nghĩ về em như áo
che thân
em từng nhắc
dòng ta rất thọ
anh chưa chi, em rục rịch
gì
dù nghĩ dại
cũng không dám nghĩ
nói chi là thơ thẩn chi chi
chê bè bạn
nhát như thỏ đế
nhưng chính anh run chẳng giống ai
yếu bóng vía, nên không
nghĩ nữa
chúc em giàu tuổi mới thơm vai
bài thơ buồn không cần hẹn lại
vì chẳng bao giờ anh
phải viết đâu
em cũng vậy không cần phải viết
tiễn đưa anh khi phải
về chầu
mây buổi sáng nơi anh
trắng lắm
mây buổi chiều em ở như bông
vẫn nguyện vẹn như còn ba má
gọi tên nhau cho ấm
trong lòng
anh bỏ bút, không cần
viết nữa
giọt tuyết trên gương đang ngó vô
cười
Luân Hoán
(Montréal, 09 giờ 16, thứ tư, 02-02-2011, tuyết, -10C)