tiễn Lê Vĩnh Thọ

 

 

ô hay mày chết rồi sao Thọ ?

bỏ cái nấm mèo lại cho ai ?

thơ t́nh mày viết chơi như thật

vẫn nhắc chừng tao nhớ trả bài

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

tao nhớ nợ mày một vở kịch

mày thường hy vọng sẽ được coi

thật ra diễn tiến trên sân khấu

cũng rất b́nh thường chẳng khác ai

 

ngày xưa mày viết thơ dài lắm

như chuyến tàu đêm đến sớm mai

hoàng hôn níu kéo b́nh minh măi

tâm sự đầy vơi nỗi ai hoài

 

quê hương được bón bằng bom đạn

để nở bùng ra những đúng sai

ư thức tương tàn thành mấy dạng

bốn mùa hoa nở chẳng phôi phai

 

mày lấy ngang tàng làm khí khái

hay là khí khái đè nặng vai

văn chương c̣n lại nhiều vết sẹo

nhược tiểu tự ti đến lạc loài

 

mày quả thật trượng phu đúng mức

ngă xuống rồi vẫn muốn nằm trên

chừ đă chết lẽ nào nằm sấp

nếu ai đè mày cứ nẩy lên

 

tao khá giống mày nhiều sở thích

nên mắt cùng ngước ngó ngày mai

cuối cùng ngộ ra nhiều khuyết điểm

lỗi bọn ḿnh ư ? hay tại ai ?

 

thôi bây giờ mày đă đi rồi đó

tao dường như mất tấm gương soi

nh́n đâu để thấy ḿnh trung trực

thây kệ đằng sau lắm tiếng c̣i

 

tao tiễn đưa mày, không trả nợ

mà là chân thật nỗi bi ai

mày gắng hiện hồn xơi chút mật

ḷng tao đang rót xuống tuyền đài

 

Luân Hoán

(Montréal, 12 giờ 40, thứ năm, 20-01-2011, nắng – 11C)