tiễn Minh Duy

 

 

thời thơ ấu, tôi không hay mít ướt

mỗi khi buồn chỉ xụ mặt làm thinh

khi mẹ mất, lặng bậm môi chẳng khóc

đứng nhìn hương tàn theo khói, một mình

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

rồi bữa hai mắt tôi chợt ướt

lem nhem thôi, nhưng quả thật lệ trào

ngày hôm ấy tôi đã thằng lính

đi giữa hàng đồng đội, lòng nao nao

 

tay cầm súng, tay đưa theo quân cách

nắng trưa loang khuôn mặt lạnh như tiền

tai đón nhận nguồn âm thanh lẫm liệt

“... thủ đô ơi thủ đô...” (1) niềm chung riêng

 

chưa được nằm trong đoàn quân chiến thắng(1)

sao chợt nghe xương sống lạnh cùng

nhạc dồn dập, nhạc nâng cao nhịp bước

lạ lùng chưa, lòng xúi mắt rưng rưng

 

từ bữa đó, phải lòng ca khúc ấy

không biết tên nhưng cảm nhận thân quen

ai viết nhạc ? quí danh nghe lạ lắm

theo đạn bom, không dịp kiếm tìm

 

bốn mươi năm đời trôi theo thời sự

bỗng một hôm đón nhận được tin vui

tác giả khúc ca Bài Ca Chiến Thắng

đã được quen qua những điện thư

 

tình văn nghệ ấm lòng đời xa xứ

cộng ít nhiều hương huynh đệ chi binh

tôi giàu thêm được nhiều tuyển tập

tình khúc Minh Duy ấm áp chân tình

 

mới mấy bữa trước đây, từ xứ Úc

anh gọi thăm chúc tết tưng bừng

anh em cộng chung: một trăm bốn bốn

vẫn còn phơi phới thanh xuân

 

bao của anh đang trên đường tới

cả thơ tôi anh phổ nhạc chơi

loay hoay mãi chẳng đáp lễ

đành làm bài thơ con cóc vậy thôi

 

đang lúc viết loạt bài đưa tiễn

nghĩ vu chợt thấy rùng mình

đầu năm mới chùn tay chả dám

mãi băn khoăn khó mở chân tình

 

thử giả dụ anh vừa khuất núi

mình sẽ viết ? vần điệu ra sao ?

cũng na như bao bạn khác

tiếc cùng thương thoảng giọt mưa rào

 

anh Thiên Chúa, tôi làm dấu thánh

anh Phật, Lương, tôi niệm nam

lòng cúi thấp nâng tình bay bổng

hồn thiêng liêng xin nhập vào thơ

 

đại khái vậy, phải đâu đùa giỡn

cái tâm tôi nông nổi nhưng

bạn hỡi chẳng phải sợ

cũng chỉ một lối tặng hoa

 

kính Minh Duy, ông anh nhạc

nhận quà tôi chắc chắn cười xòa

đi hay ở, cuộc đờicõi tạm

xa gần, gần thật xa

 

khi qua Úc, chắc tôi sẽ ghé

nằm dài ra cho anh đánh đòn

trả cái nợ tiễn anh ngớ ngẩn

tình bạn vẫn thắm dấu son

 

Luân Hoán

(Montréal, 07 giờ 59, thứ năm, 03-02-2011, tuyết, -9C)