tiễn Nguyễn
Đông Giang
Thơ Của Người Giang Hồ (1)
khởi từ một cuộc nhậu
tôi xúi bạn bỏ vào
trang bìa một phi phẩm
giang không hẳn là sông
hay giơ đầu
giang nắng
là một nửa cái tên
đất sinh, nuôi lớn bạn
giang đúng là Đông Giang
một núm lòng An Hải
kề cận ngọn sông Hàn
núi Sơn Trà liền biển
tôi và bạn quen nhau
năm lớp nhì tiểu học
tính lại cũng chưa lâu
tóc xanh nối bạc tóc
bạn chọn vào chính qui
tôi yên vị trừ bị
đánh đấm thuộc loại chì
cuối cùng đều xách bị
đời ngang dọc linh tinh
cuối cùng qui một chỗ
gọi nôm na: phế binh
nghe ngậm ngùi quá cỡ
tôi bỏ nước khơi khơi
vù một cái đến chốn
tự do thật tuyệt vời
chắc tu hành chánh bổn
bạn cũng bỏ ra đi
nhưng quen thói chơi trội
cứ lang thang chịu đì
loanh quanh trại tỵ nạn
rồi cũng được như tôi
tự do và cơm áo
làm thơ vá lại trời
khâu tình lành như mới
bạn như tôi, khỏe re
sao nghe đồn bạn chết
làm tôi đã lăm le
đặt vần vè cúng tiễn
vè dễ, viết xong ngay
lỡ rồi, bạn có đọc
để biết tôi khóc gì
nếu như bạn nghẻo thiệt
Đông Giang ơi Đông Giang !
sao mày vội nhắm mắt
đang hăng hái chơi sang
in thơ tặng
lia lịa
chẳng lẽ mày im luôn
sau Bản Tình Ca Cũ (1)
với Vô LượngTình
Sầu (1)
với những gì nữa nhỉ
?
thơ in ra để cho
miễn là có người nhận
mà không chút giả đò
cũng đã đáng hãnh diện
mày chết cũng đúng thôi
sáu chín đâu có ít
tiếc mày tao mỉm
cười
mà lòng muốn thút thít...
thơ tiễn chỉ vậy thôi
viết nhiều nhàm càng lắm
dù cho có hận đời
vẫn muốn sống lận đận
triết lý chỉ nửa xu
nhưng nói hoài không hết
bây giờ làm chi chừ
chữ nghĩa đã mòn hết
bạn bắn bi xưa ơi
bạn chùi súng đâu nhỉ
bạn xuống đường đây rồi
viết lấy tình, lấy có
cảm ơn bạn không phiền
cái thời tôi mạnh rượu
cứ đùa giỡn liên miên
mỗi khi ghé nhà bạn
chẳng hẹn mà bài này
rơi vào ngày cận tết
chúc thọ hay tiễn đưa
xem ra cũng giống hệt
ô hô ! Nguyễn
Đông Giang
nhớ rót mình cùng uống
như thời cúng ngoài sân
trong buồng khai pháo tống
Luân Hoán
(Montréal, 08 giờ 03, thứ ba, ngày
01-02-2011, nắng, -13C)