Bài
Hoài Niệm Nguyễn Nho Sa Mạc
cũng vô nghĩa như hương đèn vàng bạc
lời buồn này trang trí
giữa làn tro
hơi góp gío mênh mông
đầy nỗi nhớ
ôi điêu tàn từ giã
ngón tay thơ
muốn
gọi Bửu bằng anh cho trang trọng
sao như còn e ngại mất lòng nhau
tình bạn hữu lòng nhủ lòng đâu nỡ
khách sáo san bằng thân mật mi tau
xin đôi phút vẽ vời
từng nén lệ
hồn trong hồn như thấy lại mặt nhau
tay vô vọng
quàng vai trời gía lạnh
thôi một người vĩnh viễn với mai sau
hẹn vun đắp mộ anh bằng tất cả
thương yêu về trên mỗi
đứa em trai
không nỡ khóc sao mắt
tràn những lệ
thềm cửa nào đọt nắng sắp tàn phai
ba hoa thế để làm gì hở
Bửu
mình đã thành một kẽ lắm điêu ngoa
thương nhớ bạn hanh hao dòng thơ
vụng
viết vào lòng hay vào khỏang
bao la ?
thôi mặc kệ lũ ngôn từ trôi
nổi
vài năm sau mai một
nỗi đau này ?
vần điệu hẳn sẽ vì nhau
vẫn sống
mây muôn đời tan hợp vẫn là mây
Luân Hoán
(trích Về Trời, 1964)