anh vinh hiển
ở cùng thơ
những thơ, thơ, sống nhởn nhơ, la cà
tôi yêu tất
cả dáng hoa
từ thơ anh bước thướt tha ra ngoài
mê ngon những
thảm lưng dài
ngấm hồn, ngấm mộng, ngấm tài hoa anh
chân trời nép
sát góc tranh
một rừng ngôn ngữ long lanh máu đời
tôi nằm sờ
vạt xương tôi
khi nghe anh
nhập viện chơi mấy ngày
quyết không buồn, cớ sao, nay
ḷng tan hoang lạnh,
mặt mày xuội lơ
t́m Văn đọc
lại bài thơ
anh đưa Mai Thảo vượt bờ tử sinh
không làm sao
khỏi rùng ḿnh
anh linh hiển
đă “thấy ḿnh bỏ đi”
nhún ḷng vào
cụm thánh thi
thẹn tay bắt chước... thôi th́, xin
anh
vốn anh cho, nợ để
dành
Luân Hoán
(trích
Nguyên Sa, Tác giả Tác phẩm
2)