Một Thoáng Buồn Bỗng Dưng

 

  tưởng tiếc nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên

 

 

cứ tưởng rằng tôi đang tiễn người

bước năm mười bước, lại quay lui

đi quanh pḥng khách, quay bếp

bước mỏi, không qua hết ngậm ngùi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

người đă đi rồi, thảnh thơi ?

ta vừa soi thấy trên vành môi

vết răng cố giữ đôi giọt máu

vừa rớt vào tim ta đó thôi

 

lệ của người, không phải ta

nhưng sao thân mật cứ như

trái tim đập măi trên ng̣i bút

vang tận một đời nỗi xót xa

 

thôi thế,thôi đành, bất lực thôi

lấy thơ thay đất tiễn chân người

nhói ḷng hiểu từng hồn chữ

không cơng giùm ta cạn hết lời

 

thôi thế, đành thôi, bất lực thôi

bước năm mười bước, khựng, quay lui

tiễn người chỉ gặp chân ta dẫm

một vũng buồn treo nặng kiếp nguời

 

Luân Hoán

(trích Mời Em Lên Ngựa)