tiễn Nguyễn
Trọng Khôi
tôi với anh không quen
thân lắm
chỉ đụng
độ nhau một vài lần
đụng độ
ở đây không là đánh đấm
hay thượng vơ đài giao
hữu so găng
vẫn nhớ hôm bạn văn
phó hội
ra mắt thơ bạn Phan Xuân Sinh
Song Thao cơng
tôi bay vùn vụt
trời Boston của
cả phe ḿnh
chúng tôi đến, anh đang bộn rộn
cái bắt tay bằng ánh mắt cười
hàng ria rậm tăng thêm bợm trợn
thoạt nh́n anh như Lỗ
Trí Thâm
nh́n tổng quát bự con, khá dữ
là đàn ông như thế
mới ngầu
tôi loắt choắt, xưa thường chọn bạn
cở như anh để ké cái đầu
nay vẫn giữ
manh tâm cố hữu
nên gặp anh thú thật
rất vui
nhất là biết trong vai lưng
rộng
nhốt nhạc, thơ, họa... đủ món chơi
rất may mắn tôi không
đồng bóng
hay pédé, lại-cái ǵ đâu
ai không thích làm
anh Từ Hải
có phần hơn
Kim Trọng đa sầu
buổi gặp mặt dài mươi
gói thuốc
chục két bia đă vội
tan hàng
t́nh văn nghệ
có duyên kỳ lạ
chưa là ǵ đă thân thiết
ngang
mấy hôm trước lỡ tay xóa mất
những linh tinh lưu trong
máy c̣m
qua điện thoại, anh bày hóa giải
tôi u mê đành chịu đầu hàng
vui câu chuyện bạn bè sách báo
ḷng chong đèn thêm được
ánh trăng
dẫu xă giao hay là giao
hảo
chân thật làm giàu t́nh
thân quen
mới mấy bữa bỗng nghe tin dữ
anh bỏ ngang họa, nhạc ra đi
tôi chưa kịp xin anh
b́a sách
chưa chụp chung ảnh để pḥng khi
hù thiên hạ quen đông
biết rộng
toàn anh hào kiện tướng giai nhân
đời nhiều lúc vui nhờ
nói dóc
không thơm danh cũng đỡ cù lần
tưởng tiếc anh tôi làm
ǵ nhỉ
lại mươi câu nổ đại
ngông ngông
đâu đă chắc không là tác phẩm
đúng văn thơ phải măi lên đồng
?
tùy quan niệm, nên tôi tùy tiện
tiễn đưa anh cũng chỉ
lông bông
anh linh hiển hẳn không quở trách
thế là vui, là nhẹ cả ḷng
may mắn quá
chuyện anh đột tử
chỉ nằm trong tưởng tượng tôi thôi
Boston vẫn
c̣n anh đầy
đủ
ngồi vẽ tranh viết nhạc cho đời
vui vẻ chứ
ông anh bự
xác
nhỏ hơn tôi đến sáu tuổi đời
đă xin phép, nhớ đừng lộn xộn
đời không đùa đâu có ǵ vui
?
Luân Hoán
(Montréal, 11 giờ 01, thứ
sáu, 28-01-2011)