tiễn Phạm Phú Minh

 

 

giày hạ, khăn đóng, áo the

anh ngồi xe kéo lướt về cơi âm

đường thơm giấy rắc hương trầm

tràng kinh chuông thanh âm bềnh bồng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

hồn anh thăng ngự thinh không

nương theo mây trắng phiêu bồng cao bay

gió d́u dắt đến phương tây

bụi trần gian hết bủa vây h́nh hài

 

ơi ông anh Phạm Xuân Đài

thoát rồi cái kiếp trả bài chấm câu

hết đem tim trộn với đầu

phơi từng con chữ đượm màu nhân sinh

 

ơi ông anh Phạm Phú Minh

tắt máy, thả bút th́nh ĺnh vậy sao ?

tôi nằm giữa vạt chiêm bao

thấy y như thật, nao nao buồn buồn

 

cặp chân vợ gác nặng sườn

thốt nhiên tỉnh ngủ, chợt thương chính ḿnh

ơi ông anh Phạm Phú Minh

cho tôi xin lỗi tử sinh bời bời

 

anh c̣n thở hít ngọt hơi

tài hoa một cơi vui chơi với đời

bảy mươi bốn lượng đất trời

sát na tiếp tục sáng ngời sát na

 

trồng chữ như thể trồng hoa

kính anh, tôi rót t́nh ḥa với thơ

xin đừng giận kẻ vu

cuối đời ám ảnh trang thờ khói nhang

 

khóc khi anh sống, nhẹ nhàng

dễ hơn lệ thấm suối vàng  mênh mông

chân t́nh không không

gởi mời anh đọc chưa xong, đă cười

 

chuyện tôi cũng thấy vui

chắc anh cũng vậy, tha tôi tội đùa

mai này anh xuống làm vua

Diêm Vương Thập Điện đừng chừa tên tôi

để dành cho một chỗ ngồi

trong ṭa soạn giàu lời thương yêu

 

tiễn đưa đơn giản bấy nhiêu

viết chơi viết thật đôi điều thế thôi

Nại cầu thật tuyệt vời

đừng run chân bước cổng đời U Minh

 

ơi ông anh Phạm Phú Minh

Xuân Đài một cơi quê ḿnh, về chung

vơng đưa áo lục thơm lừng

tập chết trước thử đời chưng hửng buồn ?

 

tôi chết, thường trực,  b́nh thường

anh chết, cả phố phường tang

chúc anh tiếp tục thanh nhàn

tám lăm, chín chục nhẹ nhàng chữ ươm

 

Đông Bàn c̣n đợi c̣n thương

chờ yên giặc hăy gởi xương trở về

hồn xanh thơm ngọn tre

nh́n đôi đội cặp hôn nhau

 

Luân Hoán

đêm khó ngủ, 04-02-2011