Người
Được Gọi
Tên,
Cuối
Cùng Cất Cánh
tôi hiểu tôi bao nhiêu
hiểu được
anh chừng đó
đêm nguyệt bạch nguyên tiêu
lòng trăng rằm sáng tỏ
văn xuôi năm bảy trang
văn vần ba bốn đoạn
kỷ niệm thắp dung nhan
thấy nhau chưa mãn nhãn
thương nhớ dần nhạt phai
buồn man man vô hạn
anh đi sáng sớm mai
nơi tôi đêm chưa mãn
nhận tin buồn buổi trưa
ngó bóng mình chính ngọ
màu vàng vàng đong đưa
không nguyên màu nắng lụa
nhắm mắt đốt tâm hương
trên đầu trời quá rộng
đứng trên cõi vô thương
mù mờ chuyện chết sống
“thôi như vậy cũng xong”
một câu anh viết nhắn
xa nhau hâm bốn năm
lòng còn nghe cay đắng
tôi sống kể như xong
anh chết còn nguyên đó
những ca khúc ấm lòng
mỗi lần nghe, thấy rõ
nụ cười,
đôi bàn tay
cứ vẫn là xuân sắc
đâu đó hương tóc mây
vướng trăng tàn hè phố
có cái bóng mát anh
đầu tôi bớt khét nắng
sao quay ngó quê hương
lòng vẫn vô cùng nặng
anh được
gọi khá lâu
chừ mới bay vĩnh viễn
một xếp một đôi câu
xin gọi là đưa tiễn
biết anh dịp thật ngộ
quen anh rất tình cờ
chơi thân chỉ một dạo
chôn anh vào câu thơ
Luân Hoán
16-01-2009