Thơ
Muộn Tiễn Phan Nhự Thức
những năm mày nằm bệnh
tao không giúp được gì
lại còn như trốn tránh
thành cục đá vô tri
vài dòng thư
thăm hỏi
cũng nhạt nhẽo hừng hờ
tới tay mày hay lạc
tình ta vào hư vô
kịp đến khi báo động
từ họa sĩ Khánh Trường
tao thật sự dao động
nhưng chỉ biết nhớ thương
sau ngày mày nhắm mắt
đọc bài của Uyên Thao
biết thêm được cụ thể
cuối đời mày ra sao
biết thì cũng để biết
buồn thêm buồn thế thôi
thương nhớ mày có thật
nói ra như đãi bôi
chẳng phải khô nước mắt
mà có khóc được đâu
nâng niu dòng kỷ niệm
nằm đắp mền trùm đầu
chẳng hình ảnh nào rớt
ra khỏi trái tim buồn
hình như chúng dồn cục
thành bất lực vô phương
không tài nào viết nổi
vài dòng thơ vu vơ
tao bấm bụng yên lặng
như cố tình giả lơ
trong gia tài bè bạn,
kho báu tao tự hào
mày là thằng số một
quí mến và thương tao
cũng là thằng độc nhất
thân mật gọi mày tao
cưng nhường
và rộng lượng
cho dẫu ta hàm hồ
cũng may chỉ duy nhất
một lần tao nổi điên
để rồi biết xin lỗi
xấu hổ với bạn hiền
hời hợt chỉ có thế
với người
bạn chân tình
mỗi lần chợt nhớ lại
tên mày, chợt ním thinh
mãi đến hai lẻ sáu
nhân Dựa Hơi Bạn Bè
tao lôi mày ra nữa
cũng chỉ là để khoe
thật dối trên dòng chữ
theo nhận xét tùy nghi
riêng lòng tao tao biết
dù chi hay dẫu
gì...
Minh đâu rồi
hỡi Thức (1)
ông thiếu úy đi đâu
có mang theo cái cặp
to đùng như
nhà thầu ?
tao biết chàng bảnh lắm
đang quản trị, điều hành
tờ báo cho Diêm Chúa
nghề thơm bàn tay lành
hẳn chàng cũng đang viết
nhật ký cõi âm ty
như nhật ký Thủ Đức
mỗi tháng đi một kỳ
thơ chàng có thay đổi
hay vẫn tình
quê hương
suy tư về cuộc chiến
và tán em hậu phương
đa tài đa sức lắm
đa bạn và đa ngôn
chỉ tiếc hơi lầm lẫn
khi buộc chọn hoa hồng
Thức ơi, Minh đã ngủ
tao ơi xin hãy câm
đừng buồn viết vớ vẩn
đời sau sẽ hiểu lầm
nén hương
đang đốt muộn
khởi cháy sáng sớm buồn
tỉnh táo trong thương nhớ
chợt thấy lòng bi thương
Thức ơi viết cho bạn
viết hoài chẳng hết lời
dù lời toàn trống rỗng
như quan tài vậy thôi
bạn nằm yên giùm nhé
đừng gọi, đừng choàng tay
để dành tôi nhắm mắt
hãy săn đón tròn đầy
tôi muốn như thời cũ
đến đất của Mê Kung (2)
bạn xách tôi đi khắp
khoe, giới thiệu lung tung
lần này xuống địa phủ
bạn muốn tôi quen ai
nhớ giùm chọn mỹ nữ
đừng áo mão, cân đai
xin cảm ơn hiền đệ
đêm Trùng Khánh nhớ hoài
ngày quân trường nhớ mãi
chiều Nghĩa Thục khó phai
mười lăm năm bạn mất
chưa được
thấy nấm mồ
cho dẫu là vạt đất
nằm ngó trời hư vô
xin kính cẩn cúi lạy
trong khoảng cách thật gần
và không bao lâu nữa
sẽ tìm gặp bạn thân
Luân Hoán
2011
(1) Minh thật
của Phan Nhự Thức (Nguyễn Văn Minh)
(2) Mê
Kung bút hiệu đầu tiên của Phan Nhự Thức