tiễn Phước Khánh

 

 

chưa nắm được tay vụt mất rồi

người đi vội vă cũng đành thôi

t́nh như đọt khói đầu sông trắng

gió đẩy xô vào mây trắng trôi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

tôi lắng nghe trong tận đáy ḷng

tiếng người cười nói thoảng thinh không

để h́nh dung thấy làn môi ấy

những sợi gân thơm ửng sắc hồng

 

tôi tưởng tượng ra những chiếc răng

ngọc ngà óng ánh những giọt trăng

ước chi người cắn tôi nhè nhẹ

để ngấm t́nh yêu giữa kẻ răng

 

tôi thấy ra từng những ngón tay

người ngồi chải mướt ngọn lông mày

phải chi gió thổi cho tôi sợi

t́nh nhớ em thơm suốt tháng ngày

 

người chết làm chi quá vội vàng

tôi chưa được phép để cư tang

nếu như ngày trước tôi may mắn

chừ có đau buồn chi cũng cam

 

nói vậy nhưng mà không phải đâu

ḷng tôi hạnh phúc được xót đau

biết người chỉ biết qua danh tiếng

để tiếc để buồn cũng đáng thôi

 

ai bảo giai nhân chẳng bạc đầu

thời gian phai nhạt, chắc không đâu

người là bằng chứng cho nhan sắc

trường cửu ngát hương đến muôn sau

 

vậy mà người khuất bóng trong mây

nhẹ nhàng hơn cả cánh vạt bay

xưa không với tới vầng trăng ấy

giờ vĩnh biệt cùng nỗi đắng cay

 

hy vọng đây là chỉ đùa thôi

là đùa thật đấy bạn ơi

Phước Khánh với tôi chưa hề gặp

bé h́nh như đang mỉm cười

 

nhớ nhé cô nàng của tuổi xuân

mai sau chết thật cũng xin đừng

cấm tôi thương nhớ vu vơ nhé

cứ trải thơ này để lót lưng

 

muốn nói nhiều hơn sợ mất duyên

xưa nay tôi nổi tiếng rất hiền

chi vô phép v́ thơ đó

chẳng phải tại tôi... xin giấu riêng

 

Luân Hoán

(Montréal,  thứ tư, 19-01-2011, sáng tuyết – 7C, tối -12C)