Nỗi Buồn Vĩnh Biệt

 

đốt vọng mỹ nhân Quỳnh một nén hương

                                                 Luân Hoán

 

 

thuở trước người một mỹ nhân

biết danh nhưng chẳng được quen thân

tại sao ta chợt nghe đau nhói

đời mất thêm rồi đôi dấu chân

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

người đă ra đi lạnh một ḿnh

                        ta nương bóng xế giữa nhân sinh

nhớ thương vớ vẩn như gối dựa

buồn nản hơn khi được thất t́nh

 

không thể tiễn người một nén hương

xin thành tâm thắp những u buồn

mỗi lần thiên hạ vơi nhân mạng

ta nhận thêm về một vết thương

 

vẫn thở, vẫn , vẫn lừ đừ

nỗi buồn vĩnh biệt chẳng riêng

ta cho ta phép cuồng điên gọi

sao mỹ danh ngân một âm « ư » !

 

chẳng biết bao nhiêu kẻ tiếc thương

chắc nhiều như thể khói trầm hương

ta xin vay mượn đôi ba sợi

để mỗi ḍng thơ loăng vị buồn

 

để thấy người đang thướt tha

t́nh cờ qua trước cửa nhà ta

Nguyễn Hoàng...Nghĩa Thục đâu xa mấy

nhưng chẳng bao giờ hoa

 

mộng của thời ấm bút nghiên

tưởng rằng chuyện nhỏ, hóa thần tiên

ta thành thi nhờ thiên hạ

trong đó người vừa hóa tiên

 

thơ viết bao nhiêu cũng chằng vừa

ngă ḷng cung kính xin tiễn đưa

người đi gót nhẹ như xưa ấy

vang dội ḷng thơ trổ cuối mùa

 

Luân Hoán

tháng 3-2009, Montréal Canada