tiễn
Song Thao Tạ Trung Sơn
đám bạn già gốc Việt
Montréal
rốt cuộc lại chỉ c̣n tôi và
bạn
vài ba bữa gọi cho nhau chuyện văn
tin trên trời, tin dưới đất, linh
tinh
tin chung chung, tin của cá nhân ḿnh
đều lôi cổ hết ra cùng tâm
sự
cũng có lúc gặp đôi điều
khó xử
hội ư nhau, cùng trao đổi
luận bàn
dấu hỏi nằm chen kẻ
những dấu than
đời xa xứ đôi lúc buồn
một chút
không uẩn khúc, không có ǵ lén lút
nhưng nhiều điều khó nói
với vợ con
giữ cu cu nghe ḷng dạ bồn
chồn
có bạn quí xổ ra đầu nhẹ nhơm
tôi mỗi bữa nhận email từ bạn
ḷng sáng trăng như vẫn tuổi
mười lăm
những nụ hoa phơi dáng
đứng thế nằm
như là thuốc Gia Long vừa hâm
nóng
tôi lâm bệnh lạ kỳ hay say sóng
trước những kỳ hoa dị
thảo đời thường
nói thật ra nghe ốt dột buồn
buồn
may có bạn cũng rất mê nghệ thuật
ghiền thuốc lá, nghiệm
rượu bia, không được
nhưng văn thơ thanh nhă khó ai chê
may mắn chưa, tôi với bạn cận
kề
bên chữ nghĩa xem ra đằm thắm
lắm
văn bạn viết mỗi ngày
một thấm đậm
cái t́nh người nghĩa núi với hồn
sông
tưởng Phiếm chơi thật ra gói
trong ḷng
từng con chữ bao nhiêu điều
đáng học
một đôi lúc tôi được
ngồi chóc ngóc
trong câu văn bạn linh hoạt có duyên
chưa quá đà sảng khoái
sướng như điên
nhưng cảm động cái t́nh
người bạn quí
tôi thỉnh thoảng cũng vô cùng hoan hỉ
mang bạn khoe với hồn vía thi ca
chuyện tự nhiên v́ đồng
điệu thôi mà
người khó tính bén lời cho như vái
tôi c̣n khỏe đề huề ăn ngủ
đái
bạn c̣n ngon hít đất, hít tung
lung
đời lạ kỳ vẫn khoái
chuyện sửa lưng
chắc nhờ vậy chúng ta cùng
viết khỏe
đang tử tế ngon lành sao xé
lẻ
bạn đi đâu không báo cáo với
tôi
chuyện rong chơi là nghề của
bạn rồi
năm mấy tháng chu du cùng thiên
hạ
tuần trăng mật vợ chồng
bạn quá đă
hâm nóng hoài cháy cả mắt anh em
lười biếng như tôi cũng có lúc
thèm
ganh với bạn sao trời cho tốt số
nhưng quả thật lần này
bạn kín đáo
làm thinh mà đi không nói với ai
khi hay tin tôi ngă ngửa thở dài
không tin được bạn mau chân đến
vậy
bạn nhắm mắt sao cái ǵ
động đậy ?
h́nh như là cây viết lớn phải không
nói cho vui nhưng chua xót trong ḷng
tôi mất bạn, mất một phần sinh
động
từ nay chắc tôi sẽ ngồi
một đống
không cà phê cà pháo, cũng không luôn
trải mắt lên trên nghệ thuật
nơn nường
vốn thưởng thức hơn là
hưởng thụ
Song Thao ơi, nhớ là anh đang ngủ
như một ngày hai cữ một
thói quen
anh đừng quên thức dậy để
than rằng:
dưới âm phủ đúng là không chơi
được
chết một bữa để
tỏ ra biết trước
chuyện âm tào về viết Phiêm mà
chơi
hẳn cũng là cái thú của cuộc
đời
người thông thái nh́n đâu cũng thành
chuyện
anh nhớ nhé tôi sẽ không tẩm liệm
xác hồn anh bằng tha thiết câu thơ
dồn nhớ thương tôi tập
từ bây giờ
làm dấu thánh cho bàn tay nhuần nhuyễn
buồn bă quá, lấy sức đâu
đưa tiễn
tinh thần đâu thả bước
đến nhà quàng
chuyện lâu nay tôi níu anh đưa tang
chừ c̣n mỗi một tôi làm sao
được
nhắm mắt lại cho lệ
đừng hổn xược
mang anh ra khỏi nỗi nhớ thương tôi
tuy vụng tay cũng làm dấu vái trời
anh sống lại, chỉ là chơi không
thật
kỳ diệu quá, bạn hiền ta
chưa mất
đă ngồi lên và cười
hỏi tỉnh bơ:
ông đi đâu tôi gọi từ năy giờ
điện thoại réo sao không ai bắt
máy
nếu là gái chắc là tôi
đă háy
thay v́ cười: tiễn
bạn chết chớ đâu
bạn chẳng chữi
thề lấy lệ một câu
lại c̣n nói cái ông này
nghịch thật
đời tẻ nhạt
quậy chút cho ấm cật
chẳng lẽ ngồi nghiên
cứu măi giai nhân
dù rất là cường năo
lẫn sung gân
cảm ơn bạn cho tôi
đùa quá trớn
Luân Hoán
(Montréal, 05 giờ 02, chủ
nhật, 16-01-2011,nắng, -12C
trưa hôm qua
tuyết, đi thay nhớt xe)