khói
hương hương khói nhạt nhòa
nhòa nhạt hương khói
vẫn là khói hương
khóc người, chưa dám
nhớ thương
nhưng đã dám đốt
nỗi buồn làm hương
lòng tôi chẳng chút bất
thường
bất thường ở
ngọn khói vương vấn hoài
không chịu tang, chỉ nằm dài
vật vã lơ lửng trôi ngoài không
gian
tôi cầm sửng nỗi bàng hoàng
bày lên trang chữ ngỡ ngàng run run
chữ chừng như biết
nhớ thương
thay tôi phảng phất trầm hương
tiễn người
tôi nằm ôm nỗi ngậm ngùi
nhớ lung tung đến những
thời xưa xa:
“mon men qua ngõ Thu Hà
dẫu lơi chân
đạp cổng nhà cũng qua
nắng chiều đang
trổ trên hoa
hình như có bóng
thướt tha vói nhìn
quay đầu xe lại, khó
tin
nụ cười thơm
ấy vô tình thật sao ?
gáy ngà đỡ mái tóc cao
rõ ràng có hạt bụi thao
thức nằm
váy thơ đang độ thong
dong
chiếc xe đạp
bỗng phải lòng quên đi – CHGD”
mười câu thơ
chẳng ra gì
mà cõng được
hết xuân thì cả hai
ngày xưa mơ cánh cổ
dài
nổi ghen với hạt
bụi tài hoa hơn
tuyệt nhiên không dám dỗi
hờn
đổ thừa cho
chiếc xe mòn bánh lăn
ngàn lần qua ngõ, chưa
quen
được một cái
háy thì ăn thua gì !
mấy mươi năm
lặng lẽ đi
bất ngờ gặp
lại cố-tri-một-chiều
một-chiều tiếp
tục một-chiều
cho thơ vọng
tưởng ít nhiều hương hoa
sáu trăm cây số
đường xa
lâu lâu vẫn tưởng
như là kề bên
bây giờ khoảng cách mông
mênh
tỷ năm ánh sáng, gọi
tên vẫn gần
giai nhân tiếp tục
mỹ nhân
âm ty địa phủ
dương trần như nhau
cho dù người có về
đâu
tôi còn hơi thở vẫn
hầu hạ theo
lộng ngôn nhưng
chẳng bột bèo
tiễn người thanh
thản bay vèo tiêu diêu
thật ra, tôi xâm mình
liều
khóc người còn sống
diễm kiều thế gian
sẽ không có cõi suối vàng
dành cho mỹ nữ trần gian bao giờ
và riêng cõi tôi và thơ
giai nhân thiên hạ lúc nào cũng đông
đời đời chẳng bạc
tơ hồng
nói gì đến chuyện viễn vông qua
đời
muôn triệu người đẹp của tôi
hãy yên vui sống ngọt bùi cùng thơ
Thu Hà của những ước mơ
một trời Đà Nẵng bây
giờ vẫn xinh
dù em đi với hai mình
lá hoa cũng muốn tỏ tình cung nghinh
còn tôi ? xin được
lám thinh
bởi câu thơ nói hộ mình đã
lâu
Luân Hoán
(Montréal, 08 giờ 13, thứ sáu, 21-01-2011 ngày
tuyết -11C, đêm -19C)