Tỏ Bày

 

 

 

         

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Làm chủ một đời sống dài ngoằng đến bảy mươi năm c̣n tiếp, tôi nhiều vui buồn điều đương nhiên. Những cảm xúc b́nh thường này giúp tôi táy máy cây bút. Những ḍng chữ, từ đó được tôi cho ra đời, dưới những thể loại thông dụng. Với riêng tôi, thơ được ưu tiên. Làm thơ như một cái nghề, nuôi dưỡng tinh thần, không chối được. Tay lành, tay thơm hay chưa lại chuyện khác.

        

Thơ tiễn đưa, hay hơn thơ đưa đám, một chủ đề nhiều nhận định khác nhau. người cho khó viết. người cho dễ viết. Khó, dễ thật sự, tùy theo xúc cảm của người đến với chủ đề. Nói vậy vẫn c̣n chưa đủ. Ngoài xúc cảm c̣n những yếu tố ràng buộc khác. Người viết nhiều khi phải lách. Không lách người quá văn, tế nhị với những thân nhân của họ. Thơ càng lách nhiều, càng xa cảm xúc thật, cụ thể khó đạt đến mức truyền cảm.

         

Tới thời điểm bảy mươi xuân sắc này, tôi làm thơ đưa đám không nhiều, nhưng cũng không ít. Nh́n chung, chỉmức xoàng xoàng, đọc được thôi. Những xúc cảm của tôi không chân t́nh chăng ? Không đâu. do đơn giản. Tôi c̣n vụng về trong bày tỏ, trong diễn đạt. Chữ nghĩa chừng một nhúm, cũng phụ họa cho do.

         

Thấy mặt khuyết điểm, tôi hạn chế viết thơ đưa đám. Nhưng tôi bỗng viết  những bài cáo tồn, trong năm đầu thập niên thứ bảy của ḿnh. Sự đưa tiễn, khóc thương trong loạt bài này không điểm chính. Qua vài nét tùy nghi, cho vẻ chết chóc chia ly, tôi vẽ lại chân dung, sự nghiệp, cùng kỷ niệm tôi được với nạn nhân tôi chôn sống. Đó nội dung.

         

Thơloạt bài này cũng bất thành thơ. Đây đúng văn vần kể chuyện. Rất cố ư dùng cái vui cơng cái buồn. Thành công chừng năm mươi phần trăm coi như ổn.

 

nhiên không mấy người chịu chơi, yên tâm cho tôi trù ẻo. Tôi nghiệm thấy, không phải họ yếu bóng vía, sợ xui rủi, họ không tin cái tài thêu dệt, ba hoa, ngụy tạo của tôi. Cũng vui cả thôi.

 

Viết xong một bài tiễn đưa một người, tôi xem như chính ḿnh đưa tiễn ḿnh một chặng. Tôi cảm tưởng như ḿnh chết từ từ, kể từ hôm nay, kéo dài đến vài chục năm nữa không chừng.

 

Nhân viết tiễn đưa người sống, tôi lục lại những bạn . dựng họ dậy nếu thấy hồi phục những xúc cảm . Một lần nữa, được ngắm nghía những người, đă được thân quen cũng điều quí. Từng dựa hơi người sống, dựa tiếp hơi người quá cố, chắc cũng không sao.

 

Kính cẩn đa tạ cả hai thế giới âm dương.

 

Luân Hoán

cuối năm Canh Dần, 01-02-2011