Quan Tài Cho Trần
Mỹ Lộc
(tử trận
ngày 10-11-1967 tại Xuân Phổ Quảng Ngải)
Bây giờ chỉ c̣n Tùng,
Pháp và tao
trong buổi
chiều mênh mông Quảng Ngăi
bây giờ
chỉ c̣n nước mắt và tao
trong con đường
bao la kỷ niệm
Tùng vẫn ngồi cùng khói thuốc cuối pḥng
Pháp vẫn ngồi vuốt lông chân dưới
sàn nhà
c̣n tao,
tao đang làm ǵ đây
?
đang làm
ǵ đây, đố Lộc
buổi chiều
như hôm qua
buổi chiều
như hôm kia
buổi chiều
như những ngày mày đă
sống
chừ tao
đang làm ǵ đây ?
ôi tao đang làm ǵ
đây, hỡi Lộc !
mày chết
thật vội vàng
mày chết
như con chim
mười năm trước đây ḿnh đă
bắn
thôi hăy
lặng yên
khốn nạn,
tao c̣n phải
làm ǵ
tao sẽ
phải làm ǵ
diện tích
một bài thơ
xin đủ
một thân người nằm xuống
xin đủ
t́nh yêu thương
hơn
lá quốc kỳ mày đă
đắp
Lộc, Lộc, hỡi Lộc
mày chẳng
c̣n biết, chẳng kịp biết
mày đă
chết nơi nào trên quê
hương
và viên đạn trên tay ai đă
bắn
mày cũng
không c̣n biết
trên t́nh
thương báo chí bạn bè
chúng tao
mua một ô vuông cầu nguyện
mày chẳng
c̣n biết
dù đă
anh dũng đền nợ nước
nợ làm
một người Việt Nam
Lộc, Lộc, hỡi Lộc
tao biết
có một người đang khóc
không phải
là tao đâu
nước mắt tao chỉ
là ngôn ngữ
ngôn ngữ
tao chỉ là quan tài
cho bạn
bè
bây giờ
mày nằm trong quan tài
đó
tao bắt
đầu xóa đi khuôn mặt
rực rỡ
rực rỡ
từ t́nh yêu thương
từ trái
tim tao đập
Lộc, Lộc, hỡi Lộc
tao chẳng
c̣n ǵ
mà Pháp,
mà Tùng mà
người vợ mày vừa cưới
gởi trong
tao lời cầu nguyện
mày chết
cho quê hương
mày chết
cho Tổ quốc
chiếc quan
tài tao đă
đóng
vĩnh biệt
Lộc, Lộc thân thương
Luân Hoán
(trích Viên
Đạn Cho Người
Yêu Dấu)