tiễn Trịnh Cung
hôm qua
Trịnh Cung gọi
tán dóc một chút chơi
có tiếng nhóc bốn
tuổi
hét lớn: chú Hoán ơi !
Trịnh Cung rất phấn
khởi:
biên khảo hoàn tất
rồi
sách nặng về chuyên
nghiệp
trong nghệ thuật vẽ
vời
tác phẩm khó in
được
một phần v́ thiếu
hơi
lẫn màu sắc chủ
nghĩa
chế độ đang
tại ngôi
tác giả cũng bén
tiếng
nếu bạn nào chịu
chơi
sẵn sàng cho in ấn
bản quyền mươi
nụ cười
họa sĩ c̣n sảng
khoái:
đang bắt tay lên ḍng
một tác phẩm tiểu
thuyết
chương đầu
cũng vừa xong
thấy bạn lạc quan
vậy
trước đời
sống nhẹ nhàng
ngón tay tôi khựng lại
hơi rối ḍng đưa
tang
Trịnh Cung hết quan
ngại
về cái chuyện ĺa
đời
sau ngày vào cửa tử
dội lại, chỉ vui
chơi
chết lúc nào chả
được
không c̣n là vấn đề
nhất là có cậu bạn
ngày đêm nằm cận
kề
dù sao tôi cũng viết
vài ḍng tiễn đưa anh
kể như là cúng sống
với tất cả ḷng
thành:
mời đi vui vẻ nhé
hỡi anh bạn Trịnh
Cung
hăy bỏ ngoài tai hết
những khen chê lung tung
người khen chưa
hẳn thật
người chê c̣n dối
ḷng
anh biết trời
đất biết
tốt nhất là thong dong
tôi tin anh chắc chắn
có mộ bia ngon lành
muốn khắc ǵ trên đó
hẳn là bầu trời
xanh
hôm nào tôi có dịp
ghé về thăm Việt Nam
chắc chắn tôi ghé
lại
nghiêng ḿnh cùng nén nhang
cuộc sống không vĩnh cửu
cũng không là phù du
chúng ta giàu có tuổi
đích thị là chân tu
hương thơ tôi cung tiễn
bây giờ hay ngày mai
vẫn vỏn vẹn chừng
nấy
trước sau không dông dài
viết trước cho anh đọc
dù sao cũng c̣n hơn
bởi chờ lúc anh chết
tro cốt tôi chẳng c̣n
Luân Hoán
(Montréal, 09 giờ 16, thứ hai, 17-01-2011,
nắng, -21C)