Vịn

 

 

trời vừa chút nắng lên

ḷng phơi phới đón dáng em trở về

mở nắp viết ngồi mân

định vịn đọt nắng để đề thơ chơi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

thơ t́nh, thơ thẩn khơi khơi

lâu ngày trốn biệt đâu rồi, không ra

từ sớm mai tới chiều

vẫn nguyên trang giấy nhạt nḥa khói sương

 

buồn buồn lưng ngă xuống giường

chợt Song Thao gọi như tuồng hụt hơi

bàng hoàng với chuyện trên trời

rớt ngang thân thể bỗng ngồi bật lên

 

làm sao tin, chuyện khó tin

nhưng thật không tin sao đành

 

cái thằng bạn, lữ hành

quanh năm suốt tháng vẫn hành bốn phương

mới vừa ghé tạt quê hương

lại qua bắc mỹ góp hương với đời

góp tài cho mọi sân chơi

với tâm nguyện thấy cuộc đời đẹp hơn

 

đời đang vui sao dỗi hờn

buông cương xuống ngựa bồn chồn chuyện chi

tại sao vậy hả, Trường Kỳ

chưa chào ai đă vội đi bất ngờ

cặp mắt vốn tỉnh

ta tin phút cuối vẫn chờ đợi ai

nụ t́nh chưa nhạt chưa phai

sao không chờ giọt sương mai lót ḷng

 

bạn đi thanh thản như không

sao ta thấy mênh mông nỗi buồn

bài thơ vịn nắng không suôn

xấu hổ vịn bạn đi luôn mấy ḍng

 

chẳng thơ nào đủ trổ bông

thưong tiếc cũng ḷng ṿng bấy nhiêu

đời ta cũng đă xế chiều

nhưng ḷng c̣n rộng ít nhiều luống hoa

ta xin phép được mở ra

làm cái huyệt mộ thiết tha bạn nằm

 

Kỳ ơi, tâm sống cùng tâm

tại sao nước mắt đôi ḍng rưng rưng ...

 

Luân Hoán

11h, 23-3-2009