gởi hồn
Vương Thanh
bạn đã chết, chừ tôi xin thú
thật
bạn giao nhà giữ giúp,
đã không hay
tôi lợi dụng vài lần làm bãi
đáp
hoa đa tình đâu thể
bướm không bay
kỷ niệm xấu, thật ra không nên
nhắc
kỷ niệm vui kể lể
mấy cho xong ?
xin nhắc thêm lần gặp nhau sau chót
dẫu vô duyên cũng đủ lót thơm lòng:
năm tám lăm, trước ngày tôi xuất
ngoại
Hoàng Trọng Bân
cùng chiếc Yamaha
đưa tôi đến trời Hóc Môn tìm
bạn
Đà Nẵng trong lòng, Quảng
Ngãi trên da
ông trưởng
đảo Lý Sơn cười bẽn lẽn
ngồi bên tôi vui câu
chuyện sa đà
ông nhắc lại chuyện ông đi cưới
vợ
giấu hết bạn bè quen
biết gần xa
chừ theo vợ đã thuần tay dệt vải
Khu Rừng Mùa
Xuân tạm dẹp một bên
đường Trung Chánh trong căn
nhà chín-sáu
gác bút rửa tay quyết
định trùm mền
bạn lớn xác to con nhưng hay khóc
tôi nhỏ con ốm yếu nhưng lì đòn
biết tôi đi xa, bạn
mừng rớt lệ
tôi thẹn cúi đầu gặp nỗi cô đơn
sau ngày ấy, kéo đến
năm chín mốt
thư gởi đi không được
một hồi âm
chữ nghĩa quê nhà gởi
ra quá khó
dù chỉ là rất đơn
giản, hỏi thăm
cũng không nhớ đã nhờ ai tôi
biết
bạn bỏ ra đi vào
năm chín mươi
ngước ngó trời xanh gởi lời vĩnh biệt
chín suối hay đâu xin bạn
mỉm cười
hâm mốt năm rồi, còn gì xương
cốt
chút hư danh cũng rất đỗi mong manh
tấm lòng văn chương bạo quyền đã đốt
đời sau còn những ai nhớ Vương
Thanh ?
tôi khóc bạn một vài lần chi đó
dẫu phù du cũng là nỗi niềm riêng
khóc vì bạn,
hay vì tôi
? không biết
lòng vẫn còn
đây một chút ưu phiền
Luân Hoán