Lục
bát Ngô Tịnh Yên
LUÂN HOÁN
Đọc
lục bát Ngô Tịnh Yên, thi sĩ Nguyên Sa tìm
thấy người hoa họ Ngô đang lần tay
gõ qua các cánh cửa: ngày, đêm,
tình yêu, cuộc đời... mọi cánh
cửa đều đóng im. Ngoại trừ,
khi nàng “gõ nhẹ nhàng,
cánh cửa Thơ mở tức khắc
và lớn rộng.” Dĩ nhiên (cũng theo Nguyên
Sa), nàng thơ “bước
vào thế giới thơ qua cánh cửa
lớn, rộng mở” này. Thi sĩ Nguyên Sa
còn nồng nàn giới thiệu với
chúng ta những ngôi nhà thơ mới do Ngô
Tịnh Yên xây cất: “gồm
toàn những đại sảnh, những thâm
cung và cả những hành lang đầy
ắp những cảm xúc sống động,
tình yêu, tình đời, cảm xúc, suy
tư, kiến trúc và trần thiết với
những kỹ thuật ở những cao
độ của kiến trúc thơ và nhìn
xuống từ đó, là sâu thẳm bất
ngờ.”
Còn tôi?
Sau khi
đọc thêm những nhận xét của
Nguyễn Dũng Tiến, Thiên Nga, Ngọc Anh viết
về lục bát Ngô Tịnh Yên, tôi dịu dàng
đặt thi tập “Lãng
mạn năm 2000” lên mặt gối, rồi thong dong
ra đứng ngoài mái hiên.
Mùa thu
vừa trở về, đang nghiêng vai chào
Montréal bằng những vụn gió lành
lạnh. Hôm nay, buổi sáng trời mưa, buổi
chiều trời nắng, buổi trưa
trời mù. Nên tôi cũng vẫn là tôi,
đứng loanh quanh ngó, rồi lui vô nhà.
Đang bước đến gần con Hồng
Yến, định cho nó tắm, thì
trực nhớ đến Ngô Tịnh Yên, tôi
trở lại với “Lãng Mạn Năm 2000”.
Hai bức chân dung làm phụ bản là hai
bài thơ tôi đọc trước tiên. Nụ
hồng trên cánh ngực trái và nụ
nốt ruồi trên cánh môi như đang nói
với tôi một điều gì. Có lẽ,
có thể. Tôi chiêm nghiệm hai bài thơ một
cách vô phép rồi gấp sách lại. Rồi
mở ra trong cung cách ngày xuân bói Kiều.
Trang 19,
giới thiệu cùng tôi một tâm cảnh sâu,
nhẹ đầy thích thú, mời các
bạn cùng xem với tôi:
“Tôi nằm
chết thử nửa giờ
nghe ba mươi phút bỗng ngơ
ngẩn dài
Tôi nằm
chết thử một giây
nghe sáu mươi khắc mà thay
đổi lòng
Tôi nằm
chết thử một hôm
nghe hăm bốn tiếng không còn
một ai
Tôi nằm
chết thử nào hay
chiều tang nghi quán lạnh dài
khói hương”
Thơ là
một nguồn ngôn ngữ có mùi hương.
Một mùi hương biết thở. Nếu
quả đúng là Thơ.
Năm
mươi sáu chữ của Ngô Tịnh Yên đang
thở xoáy vào lòng tôi những thao
thức, rạo rực, chợt như vui
mà ngâm ngấm buồn. Cái hơi thở
của Tịnh Yên như một luồn gió cuốn,
đủ sức rủ rê những người
mê làm thơ bước theo gót thơ của
nàng. Trong đầu tôi bồng bềnh hai chữ
“tôi nằm...” Tôi tưởng chừng như
sắp viết ra những câu lục bát.
Rất may, chỉ mới lặp lại “tôi nằm, chết
thử...” rồi thôi.
Nhan
sắc lục bát Ngô Tịnh Yên, theo tôi, không
quá lộng lẫy, nhưng cái duyên của nó
vô cùng. Luận về cái duyên, cũng theo tôi,
một người con gái có nhan sắc
rực rỡ, chưa đủ. Nàng phải
đề huề có những nét mặn
mà, đậm đà, gợi, mở
được tình cảm của người
nhìn ngắm, mới thật đáng yêu,
đáng mê. Thơ cũng vậy, nhất là thơ
lục bát. Và lục bát của Ngô Tịnh Yên
có được uyên nguyên căn bản này.
Tôi không quen
làm công việc phân tích, bình, điểm,
chỉ xin phép được quyền cho trình
diện thêm chín câu lục bát khác của
Tịnh Yên. Với chín câu này, chúng ta
sống cùng với người làm thơ
qua đêm, trong một không gian cô đơn mênh mông:
“Đêm đêm
ám khói muội đèn
phòng tôi đóng cửa cài
then nhớ người
Đêm đêm
ẩn hiện cánh dơi
người yêu đã hóa
thành người yêu tinh
Đêm đêm
ghì lấy ngực mình
cho hồn vỡ nát những
thành quách ma
Đêm đêm
u uẩn trăng tà
bóng rời khỏi vách hình
là đà bay
Đêm đêm
tôi thấy tôi gầy”
Điểm
nổi bật trong thơ Ngô Tịnh Yên là đơn
giản. Nhiều câu, tưởng chừng như
tác giả đang giỡn với chữ
nghĩa. Nhưng không, đó là những
cái bất ngờ, mà nhà thơ Nguyên Sa
đã nhìn ra. Đó cũng là một thứ
“ngôn ngữ quá
thật, nó đến từ trái tim” như
nhà văn Nguyễn Dũng Tiến nhận
định. Lục bát Ngô Tịnh Yên, nhiều câu
còn đứng sát rạt với ca dao.
Sự gần gũi này, theo tôi, như một
cố tình làm sống và nuôi xanh mãi ca dao
của tác giả. Nó hoàn toàn không có
tính cách bắt chước. Và chỉ
đổi vài chữ trong câu sau đây, cũng
đã thể hiện một tâm hồn giàu thi
vị:
“đôi
chăn ‘anh’ đắp, đôi ‘sầu’ em đeo”.
Cái thú khi
đọc lục bát Ngô Tịnh Yên, tôi xin lặp
lại, là rất dễ sinh ra cái hứng
để làm thơ.
Ghi chú:
Đoạn viết vu vơ trên, tôi gởi đến Ngô Tịnh
Yên. Qua nhiều năm sau tôi thấy cái ba hoa của ḿnh xuất
hiện trên một phần đất giới thiệu về
nhà thơ nữ này, nên chộp giữ lại làm kỷ niệm.
Tôi chưa được hân
hạnh gặp tác giả Lăng Mạn Năm 2000 lần nào.
Nhưng như đă nói:
“Cái thú khi
đọc lục bát Ngô Tịnh Yên, tôi xin lặp
lại, là rất dễ sinh ra cái hứng
để làm thơ”.
Chính
v́thế trong Cỏ Hoa Gối Đầu, xuất bản năm
1997, tôi có viết mấy câu:
Cả
ngày nhớ Ngô Tịnh Yên ?
ồ không, chỉ nhớ cơn ghiền… đó thôi
ghiền môi gói ở trong lời
nở ra sáu nụ vàng trời sáng trăng
ghiền hơi thở tự chân răng
nở ra tám nụ trắc bằng mênh mông
t́nh cong vút ngọn cầu vồng
đôi con mắt với tấm ḷng có đuôi
đời đong mấy thúng buồn vui
đủ lim dim gối lên đùi câu thơ
Luân
Hoán