Bùi Bảo Trúc
Vơ Kỳ Điền, tác giả tập truyện
ngắn ‘Kẻ Đưa Đường’ tên thật là Vơ
Tấn Phước, sinh năm 1941 tại Dương
Đông, Phú Quốc, lớn lên tại B́nh Dương,
tốt nghiệp ban Việt Hán Trường Đại
Học Sư Phạm Sài G̣n và dạy môn Việt Văn
tại các trường trung học Hoàng Diệu, Ba Xuyên và
Trịnh Hoài Đức, B́nh Dương.
Rời Việt Nam năm 1979, Vơ Kỳ Điền
định cư tại Canada, chỉ bắt đầu
viết và có tác phẩm xuất hiện trên các báo văn
học sau thời gian nầy. Những
truyện ngắn đăng báo của ông đă
được gom lại thành một tập gồm 15
truyện và in dưới nhan đề ‘Kẻ Đưa
Đường’. Tập
truyện nầy, mặc dầu là tác phẩm đầu
tay, đă được rất nhiều độc
giả yêu mến và giới văn học Việt Nam
Hải Ngoại coi ông là một tác giả có thực tài
với lối viết giản dị, gọn gàng và trong
sáng, những t́nh tiết được tŕnh bày mạch
lạc và chừng mực, chân phương như con
người mô phạm của ông.
Trong
một cuộc nói chuyện tại Đàm Trường
Văn Bút Canada hồi cuối tháng sáu, Vơ
Kỳ Điền đă khiêm tốn không xem những ǵ ông
viết là văn chương. Ông không coi việc ông có
những tác phẩm đăng báo là văn chương và
việc cầm bút của ông không phải là ‘viết
văn’ mà chỉ là ‘viết’ để nói lên những
điều ông trông thấy, nghe thấy hay đă sống
qua, trên mặt giấy, một thứ phản ứng
của một người bị đè nén, ức hiếp
th́ phải vùng dậy, một người bị lăng
mạ th́ phải nói lại.
Văn
chương, theo Vơ Kỳ Điền,
phải là tiếng nói của kẻ yếu đấu tranh
chống độc tài, áp bức, bạo lực và bất
công bất cứ từ đâu tới. Trong bài tựa
của cuốn ‘Kẻ Đưa Đường’ Vơ Kỳ
Điền viết tiếp, văn chương phải
chống bất cứ h́nh thức nô lệ nào, chống
sự ngu xuẩn, hầu đưa Con Người
vươn lên từ tối tăm, đổ vỡ.
Cái tăm tối đổ vỡ mà Vơ Kỳ
Điền nói tới trong bài tựa cuốn sách, đă
đổ chụp xuống một nửa phía Nam
nước Việt hồi cuối tháng 4 năm 1975.
Ông nói về cái tăm tối đổ vỡ đó ở
trong các truyện của ông trong cuốn Kẻ Đưa
Đường, như cảnh con người đối
xử với con người tồi tệ như chó sói,
hùm beo, như cảnh đời hiu hắt, tàn tạ
của người thợ hớt tóc già, như nỗi
đau của người cách mạng khóc chiếc xe
đạp, tài sản lớn nhất trên đời tan nát
dưới bánh xe nhà binh, như những ảo mộng tan
tành của ông Bảy thợ rèn cả đời
đầu tư t́nh yêu vào cách mạng, như chú Tư
thợ giày t́m niềm vui trong đàn gà v́ không sợ bầy
gà tố bậy, như người thanh niên mơ làm hoa
hướng dương, làm đá hoa cương rốt
cuộc chỉ trở thành những viên đá lót
đường tội nghiệp cho chế độ.
Những nhân vật của Vơ Kỳ Điền là
những người mà chúng ta ít nhứt trong đời
đă gặp phải một lần. Những nhân
vật nầy không mũ cao áo dài, khoa bảng, bằng
cấp, mở miệng đầy kinh điển,
triết lư cao xa, hay thị thành khéo léo, mà là những nhân
vật chân chất, thẳng thắn, mộc mạc và hiền
lành rất gần gũi với tác giả trong những
năm ông đi dạy học tại những
trường trung học ở những tỉnh nhỏ
miền Nam.
Họ là
chú bảy C̣, sau giải phóng, nhân dân được làm
chủ mà vẫn cầm cây cuốc để cuốc
mảnh vườn cằn cỗi ở sau nhà, là
người tùy phái chất phác bị các đồng chí
Trưởng Ty và Hiệu Trưởng hùa nhau lừa
để đoạt một con chó đi lạc vào sân
trường, là bà sáu Đợi, sau 30 năm cách biệt,
từ Ba Tiệm lặn lội lên Sài G̣n t́m gặp
người chồng đầu gối tay ấp nay đă
là Thượng Tá Nhật Hồng, để lại bị
một người dẫn đường đưa
lạc lối như người chồng cầm tầm
vong vạt nhọn thời Thanh Niên Tiền Phong, đă
lầm đường mấy chục năm về
trước.
Vơ Kỳ
Điền đă dựng những truyện của ông
bằng những không gian cảm động của
những tỉnh nhỏ miền Nam, ở một tiệm
hớt tóc nghèo, trên một chuyến xe lô thoảng
hương thơm của một mái tóc, dưới
một gốc sầu riêng trong khu vườn cũ, trong
một góc đảo tị nạn, tại một ngôi
trường hiền lành ở một tỉnh nhỏ và
dưới một bầu trời buốt giá của
miền Bắc Mỹ.
Nhưng
dù ở một khung cảnh hay một thời gian nào
chăng nữa, những truyện của Vơ Kỳ
Điền đều vẫn toát một vẻ nhân bản
ở bên trong. Những nhân vật của ông nói tới cái
đau đớn nhưng vẫn không có vẻ oán thù, nói
tới những đổ vỡ tan nát nhưng lại
hướng về một ngả xây dựng, nói tới
bất hạnh nhưng vẫn vươn tới hy
vọng. Con người nhà giáo hiền lành của Vơ Kỳ
Điền hiện ra rất rơ khi ông viết về
những ngôi trường, những lớp học, những người học tṛ và cái thái
độ hiếu hoà đó của ông.
Trong
tập truyện của Vơ Kỳ Điền có ba truyện
t́nh và cả ba truyện nầy là những truyện hay
nhất trong những truyện ngắn của ông. Truyện ‘Cây Sầu Riêng
Vườn Cũ’ là một truyện viết bằng
một công thức đă rất cũ :
một mối t́nh tan vỡ trong thời chiến giữa
một cô sinh viên tỉnh nhỏ và một thanh niên ‘nợ
công danh’ chưa trả xong. Chàng đi lính, nàng ở nhà
phải chiều theo lời cha mẹ
lập gia đ́nh với một người khác. Chàng
lưu lạc tấp sang xứ Mă Lai, ngồi nh́n một
cây sầu riêng, nhớ lại mối sầu cũng
rất riêng của chàng.
‘Một
Thời Để Yêu’ là một cuộc t́nh thơ dại
không bao giờ được nói ra giữa một ông
thầy giáo trẻ và một cô học tṛ lớp đệ
nhị có đôi gót chân đỏ như son mà ông thầy
được nh́n thấy trong một ngày mưa. Cuộc đời đưa đẩy hai
người đi những lối khác nhau để
rồi lại nh́n thấy nhau trong một khung cảnh
bẽ bàng, giá buốt của Bắc Mỹ.
Truyện thứ ba ‘Có Những Cơn Sóng’ là
truyện đem lại cho người đọc một
cảm giác nhẹ nhàng, ấm cúng của những lớp
sóng hạnh phúc sắp sửa ôm lấy hai người
trẻ tuổi sau khi những cơn sóng khác đă xô
đẩy họ tới một góc đảo vắng Mă
Lai.
Phải
chăng những cái tầm thường ấy, những
cái rất thật đó là những điều chúng ta ai
cũng đă có một đôi lần nghe nói, nh́n thấy hay
hy vọng sẽ xảy ra như thế, đă khiến cho
những truyện ngắn của Vơ Kỳ Điền mang
một nét thân mật gần gũi chúng ta hơn?
Vơ
Kỳ Điền viết rất tự nhiên, ông tự
nhiên trong ngôn ngữ không chuốt lọc, trong những
đối thoại tự nhiên của ngôn ngữ Việt
miền Nam, trong những h́nh ảnh đánh thức
những t́nh cảm về vùng quê hương cũ mà
mỗi người đọc đều có mang theo trong trí
nhớ.
Vơ Kỳ Điền vẫn tiếp tục
viết, truyện ngắn mới nhứt của ông
vừa xuất hiện trên tờ Văn số 63 của
Mai Thảo ở miền Tây nước Mỹ.
BẢO LÂM
ghi chú:
1. Bài trích từ mục
ĐIỂM SÁCH ĐÀI VOA (đài tiếng nói Hoa Kỳ) phát
thanh ngày 28-11-1987.
2. Bảo
Lâm là bút hiệu của Ông Bùi Bảo Trúc
3. Bài
do nhà văn Vơ Kỳ Điền gởi cho
http://www.vokydien.blogspot.com