đọc
'T́nh Thơm Mấy Nhánh'
của
Lê Hân
Nhà
phê b́nh văn học John Ruskin có lần định nghĩa
‘thơ’ là sự đề xướng, qua trí tưởng
tượng, những lư do cao nhă cho những cảm xúc cao
nhă. Theo định nghĩa này, Lê Hân quả thực
đă ôm ấp trong ḷng những lư do cao nhă để
viết lên những bài thơ chan chứa ân
t́nh trong T́nh Thơm Mấy Nhánh của anh. Anh làm thơ v́
anh muốn tự hiểu ḿnh, v́ anh yêu người, v́ anh
thờ mẹ kính cha, v́ anh mê say cỏ cây hoa lá, v́ anh
thương nhớ quê hương, và nhất là v́ anh có
một trái tim dễ rung động trước những
bông hoa biết nói của anh. Tôi mới
chỉ biết Lê Hân qua sự giới thiệu của
người em ruột tôi trên Canada, nhưng sau khi
đọc xong tập thơ mà anh in ra để ‘gửi
tặng cho bè bạn’ tôi thấy như đă kiếm thêm
được một người bạn văn nghệ
mới rất dễ thương nơi anh.
Trái
tim Lê Hân hào sảng và nhậy cảm
lắm, như anh tự thú trong bài ‘Chân Tướng’ mà trong
câu đầu anh chơi chữ thực ngộ nghĩnh:
con
bướm bay và bay bướm tôi
chỉ v́
đời có những ṿng môi
gọi tôi và
cũng nghe tôi gọi
vô
lượng ḷng cho, nhận, thế thôi
(Chân
tướng)
Nhà thơ tiếc nuối những
kỷ niệm cũ và muốn cho những người
đẹp thuở xa xưa đó biết rằng anh
sẽ chẳng bao giờ quên họ. Đẹp thay là tấm ḷng bền
đỗ của Lê Hân:
ơi những
con chim đă trót bay
dẫu xa
nhưng vẫn sót trong này
tiếng t́nh
sống măi trong hơi thở
xin
được giàu thêm với tháng ngày
(Chân
tướng)
Cơi
vô cùng thế gian bàng bạc trong thơ Lê Hân để đón
mời người yêu đi vào t́nh sử, như trong các bài
‘Đón Xuân’, ‘Áo Vàng Hoa Tím’ và ‘Em, Biển và Trăng’, cả
ba bài đều phảng phất hồn thơ Đinh Hùng,
một trong những thi nhân mà
anh ngưỡng mộ.
Những đoạn thơ mượt mà sau đây
từ các bài ấy của Lê Hân đă làm sống lại
trong tôi những giấc mơ kỳ thú của thời son
trẻ:
và biết
đâu chừng hai chúng ta
bay vào vũ
trụ nhặt sao sa
mỗi
sao là một con chim nhỏ
biết
thở, biết cười, biết hát ca
(Đón
xuân)
có phải
em từ một kiếp thu
mắt xanh
lấp lánh ngấn sương mù
quanh năm
mặc áo vàng hoa cúc
hoàng hậu
yêu thương của mọi người
em chứa
trong tim triệu áng thơ
từng lời
nói mở những ước mơ
(Áo vàng hoa tím)
biển làm
chứng, có ta từng đứng lại
lượm
hương em thảng thốt nuốt vô ḷng
trên mặt
nước, nơi em bơi thuở nọ
sóng từng
chùm hội tụ ở chung quanh
(Em, biển và trăng)
Lê Hân cũng chịu ảnh hưởng
Nguyễn Bính, một nhà thơ nữa mà anh mến mộ. Đoạn lục bát sau đây trong bài ‘Tà Áo Mùa Thu’ là một lời mời mọc
Nàng Thơ vô cùng dễ
thương. Nàng Thơ nào mà có thể
khước từ lời dụ dỗ này nhỉ? Tôi đoán nếu Nguyễn Bính c̣n
sống, chắc ông cũng sẽ gật đầu tán
thưởng:
mùa thu
vốn của đất trời
và em vốn
của những người làm thơ
tôi trồng
tỉa những sợi tơ
mời em
bước xuống những tờ hoa tiên
(Tà áo mùa thu)
Lê Hân cũng mê cỏ cây hoa lá, như anh
đă thổ lộ trong bài ‘Trong Vườn Hoa Tôi’. Anh yêu đủ mọi loại hoa trong
vườn được anh nhân cách hóa, từ vạn
thọ đơn sơ khoác áo vàngï
đến thược dược mảnh mai đứng
bâng khuâng đến pensée nằm trong từng cánh nhung vàng
đến các loại hồng, và anh yêu chúng kiểu này:
yêu hoa
không thể
ngắm chơi
cùng thơ,
thở giữa đất trời với hoa
(Trong vườn hoa
tôi)
Anh
khéo lắm, yêu mọi loài hoa
chỉ là cái cớ để anh nói lên tấm ḷng của
anh đối với bông hoa ‘nói tiếng người’ hôm
ấy vắng mặt trong vườn. Đọc
đoạn sau đây của Lê Hân khiến tôi liên
tưởng đến bài thơ t́nh ngát hương mang tên
‘Gefunden’ (‘T́m Thấy’) của thi hào Johann Wolfgang von Goethe,
trong đó người bạn đời Christiane Vulpius
tuổi vừa đôi tám được tả như một bông hoa
biết nói có đôi mắt đẹp long lanh như sao
trời, được thi nhân ‘t́m thấy’ trong rừng và
mang về nhà ‘trồng lại’ trong vườn hoa hạnh
phúc:
tưởng rằng
thiếu
có đâu hay
em là hoa
nở mỗi giây tuyệt vời
th́ ra em
ở đây rồi
em là hoa
của riêng tôi bứng trồng
vào thơ
vào máu
vào ḷng
b́nh an em
nở trăm ṿng đa đoan
(Trong vườn hoa tôi)
Lê Hân du học thành tài ở hải
ngoại và măi 35 năm sau mới trở lại thăm
viếng quê nhà vào năm 2001. Quăng thời gian
dằng dặc ấy đă chẳng làm giảm xút chút nào
tấm ḷng yêu thương anh giành cho quê cũ, cho
người xưa. Anh đă thăm
lại Hội An, Đà Nẵng, quê mẹ, quê cha, và anh
nhớ lại công ơn sinh thành dưỡng dục
của song thân nay không c̣n nữa. T́nh
cảm anh rạt rào và chân chất khiến người
đọc thơ anh sẽ phải cùng anh nhỏ lệ cho
những thương, những nhớ, những tiếc
của một người đi t́m lại thời gian
đă mất. Tôi đă xốn xang trong ḷng khi
đọc những đoạn thơ dưới đây
của Lê Hân:
chẳng trăm
thương, chẳng ngàn thương
cả ḷng tôi
trải lên phường phố xưa
(Chào Hội An)
Đà Nẵng vẫn của
tôi
vĩnh viễn
là của tôi
dù giang
hồ, lưu lạc
vẫn cơng trên
lưng đời
(Đà Nẵng của tôi)
hỡi anh
Nhứt, chị Dần , con quư cậu
cho em nhờ
thắp hộ những ngọn hương
trong
đọt khói nh́n từ xa ngàn dặm
biết đâu
chừng em gặp hết người thương
(Làng ngoại)
hưởng
dương năm mươi bốn
má tôi đă
xa đời
vốc
đất đắp lên mộ
tôi khóc
thật sự rồi
tháng tư
ơi tháng tư
tháng nhiệm
mầu của Phật
mẹ tôi theo
trăng rằm
chẳng phải
về với đất
(Má tôi)
phút nhắm
mắt không có con bên cạnh
chắc dễ ǵ
cha giữ trọn niềm vui?
con quả
thật chẳng mấy khi tâm niệm
dâng lên cha
thương nhớ những trầm hương
nhưng cùng
tận trong tim con là cơi
thờ mẹ cha
trong suốt cuộc vô thường
(Dâng cha)
Tôi tin chắc
những thân hữu, những ‘con bướm bay’ thuở xa
xưa - mà một số được Lê Hân tŕu mến
nêu tên tuổi trong các bài
thơ viết về bè bạn - cũng như các
độc giả khác, sẽ trân quư T́nh Thơm Mấy Nhánh như
một món quà văn nghệ để đời, một
thứ của tin gọi một chút này làm ghi từ một
người bạn rất hiền, rất chung thủy,
rất đáng yêu. Riêng tôi xin có lời
mừng Lê Hân đă cho chào đời một tập thơ
tuyệt đẹp và cảm ơn nhà thơ đă cho tôi
vinh dự được ghi trong tập thơ của anh
một vài tâm tư chân thành.
Đàm Trung Pháp
Mùa Lễ Độc Lập
Hoa Kỳ 2003
Tại Dallas, Texas