giải
đáp thắc mắc của Lê Bảo Hoàng
LBH:
Xin chị đừng ngại, dù những “thắc mắc”
của tôi không có nhiều tính
chất văn học. Nhất là cái “t́m hiểu”
đầu tiên, đại khái như “hỏi cung” (chỉ
hơi khác không được ghi lén): Mong được rơ
xuất xứ của chị, đi từ ấu thơ,
đến trưởng thành. Cụ thể như sinh
tại đâu, thời điểm nào của lịch
sử, con thứ mấy trong gia đ́nh, của ông bà… cùng
những diễn tiến tiếp theo trong “Một Trang
Đời” của chị ? Luôn tiện cho biết bước
đầu đến với nghề viết văn
của chị như thế nào ? Những kỷ niệm
vui buồn trong suốt thời gian sinh hoạt VHNT của
chị.
PTTT:
Hỏi cung ư ? Bây giờ người ta nói " làm
việc", rất thời thượng tuy nghe lạc
đề và...vô duyên. Ḿnh nói với nhau như hai
người tâm sự. Bởi tôi cứ nghĩ ḿnh đă là
bạn trước rồi, từ lần gặp trong
thơ văn, từ lần gặp trước ở
Canada, sau nhiều gặp gỡ như vậy, mới
thật là quen. Bạn (văn chương) th́ không cần
thân thế, gia phả. Nhưng quen lâu th́ tự dưng
muốn biết nhiều hơn, về đời sống
riêng. Về anh th́ tôi biết...quá rồi. Thành ra xin "đền đáp",
gọi là cũng tiện cho vài việc nhỏ : thí
dụ anh khỏi kêu tôi là cô Ba
Bến Tre như anh Kiệt Tấn. V́ tôi là chị hai
của một đàn em 5 đứa. Ba má tôi sinh ra tôi khi
cả nhà đang chạy máy bay Pháp, có cả ông bà ngoại
và cậu, d́ nữa th́ phải, ẩn náu trong nhà
người anh của bà ngoại, ở quận Giồng
Trôm, thuộc Bến Tre.V́ tin dị đoan, ông cậu ngoại không cho đẻ trong
nhà, ba tôi và ông ngoại phải cất cḥi cho má tôi
đẻ ngoài vườn. Đẻ xong là hai ông phải làm
cáng khiêng 2 mẹ con chạy tiếp. Chắc là cuộc
trốn chạy " hậu sản" này có lẽ
cũng kéo dài năm bữa,
nửa tháng, chắc không vui vẻ[1]
ǵ lắm cho nên ba má tôi quên nhiều khoảng thời gian
này. Kết quả là tôi được cha mẹ làm khai sanh
ở Mỹ Tho. Tôi th́ không ...nhớ được ǵ
cả, cái kẹt bây giờ là không sao xin được
một lá số tử vi để khỏi thắc mắc
về tương lai !
Nói
năm bữa nửa tháng, nhưng chắc cũng lâu
hơn, chỉ biết tôi hồi đó rất vô tư : má kể một bữa, máy bay đầm già Pháp lụ(c)
khụ(c) bay qua...Không cần biết bà ta đi thám thính hay
toan tính ...liệng lựu đạn xuống, mọi
người hè nhau chạy vào hầm trú. Ai đó vọt
tới xớt tôi đang (vừa mới biết) ngồi
trên bộ ván. Con bé tưởng bất ngờ
được tham gia tṛ chơi mới nên cười
sằng sặc. Má tôi kể lại ḱ công giết giặc,
không, cười giặc của một em bé Bến Tre
thời đó, nhưng đó là hành xử duy nhất có
vẻ anh hùng của tôi ( mà thật sự nói tiếng Pháp
th́ là à mon insu ! Chứ nếu biết đi, chắc
tôi cũng vắt gị lên cổ mà ca bài tẩu mă). So với
tất cả người Bến Tre thứ thiệt th́
chắc họ sẽ từ chối nhận tôi là
đồng hương. Ba má tôi " về thành"
trước trận Điện Biên Phủ, trước
hiệp định Genève. Tôi nghĩ có lẽ ḿnh đă góp
phần giữ chân ông già khỏi tập kết ra Bắc.
Má tôi kể người ta đi kiếm ba tôi lúc đó
để rủ ông đi cùng.
Nhiều khi nghĩ lại mà bâng khuâng, giá mà... nếu
mà....
Ít
ra phải có một thời đồng vui, đồng
(chia xẻ buồn) ...khổ mới xứng đáng là
đồng hương.
Riêng
phần tôi khi tôi có được chút trí nhớ và kỉ
niệm thơ ấu th́ tôi thấy tôi đi học mẫu
giáo ở đường
Trần Quang Khải Tân Định và tiểu học ở Gia
Định. C̣n Bến Tre chỉ là những ngày hè, lễ,
Tết. Cho đến khi tôi học vừa xong Trung học
th́ chấm dứt luôn những ngày êm đềm nơi quê
ngoại. Rồi thi tú tài 1, tú tài 2. Tháng 7 năm 1969, sau khi
có kết quả tú tài toàn phần, tôi xin được
học bổng của chính phủ Pháp. Ngày 26 tháng 10 năm
1969, rời Việt Nam với khoảng 40 bạn khác.
Tôi
trở về thăm nhà trong hai mùa hè 1971 và 1973 bằng
tiền học bổng. Theo lẽ th́ hè 1975 là tôi phải
tốt nghiệp và về Việt Nam. Sau tháng 4 1975 ( và măi
đến hơn 5 năm sau), tại Pháp phải là dân yêu
nước thứ thiệt mới được về
(chơi hay) ở luôn. Chúng tôi có vài người bạn
về nước hẳn trong lúc đó.
Xin
gia đ́nh cha mẹ các em qua Pháp đoàn tụ th́ nhà
nước Pháp không cho, tôi không hiểu v́ sao, có lẽ v́ khi
đó tôi chưa có việc làm vững chắc. Thằng em
tôi học ở San Francisco từ năm 1970, đầu
năm 1984 xin được ngay nhập cảnh cho cả
nhà vài tháng sau.
H́nh
như nhà nước Pháp c̣n thiếu tôi và nhiều bạn
khác một chiếc vé khứ hồi. Đa số, nếu không
nói là hầu hết không chịu hoặc dù muốn cũng không
thể đi lấy vé về nước lúc đó.
Thành
ra đến tận năm 1987, tôi mới về thăm
lại ...Bến Tre và Gia Định, Sài G̣n.
C̣n gia đ́nh ba má các em đă sang
Mỹ từ giữa năm 1984. Ít tháng sau, tôi và gia đ́nh
bé nhỏ bay qua đoàn tụ. Ở đây, tôi khởi
sự " nghề viết văn " như anh nói.
LBH:
Chị đă dùng qua một bút
danh nào khác ngoài tên PTTT, đây là một bút danh hay tên cho khai
sinh ? tên cúng cơm ?
PTTT:
Tên cúng cơm ? Chắc chả có cúng cơm ǵ hết v́ lí do
chạy giặc nói trên. Nguyễn Thị Phan Tuyến là tên
khai sinh, họ Phan là họ Bến Tre. Ba tôi quê quán ở Sa
Đéc. Ở quê vợ, ông là dân ngụ cư (cho nên ông lịch
sự để bà già đặt tên cho tôi) v́ theo kháng
chiến nên lưu lạc đến miệt quê
hương của ông già Ba Tri, của Trương Vĩnh
Kư. Nhưng địa bàn hoạt động chính của
ông là vùng Bến Tre. Ba tôi trong ban hội hoạ của
đội Tuyên truyền khu Năm. Ông và các bạn chuyên môn
làm bích báo, vẽ tranh, tŕnh diễn ca nhạc kịchvân vân
kích động nhân dân, nhất là thanh niên gia nhập kháng
chiến. Ông gặp má tôi trong một buổi triển lăm
kháng chiến do ban Truyên truyền tổ chức, rồi
từ đó ông theo má tôi vô ...bưng, vô vườn, rồi
ngừng lại chứ không chịu đi luôn ra Bắc.
Ở
nam California, ba má tôi có lẽ đă mở một trong
những cửa tiệm đầu tiên, khai trương
năm 1984 trên đại lộ Bolsa. Hồi đó đường
này c̣n rẻ, mà gặp ai má tôi cũng ...tuyên truyền
rủ về đó lập nghiệp. Hai ông bà làm lại
nghề cũ là vẽ bảng hiệu quảng cáo. Trong
hơn 15 năm vẽ bảng ở Cầu Bông, gần Đa
Kao, với cái hăng gia đ́nh được khá nhiều
tiếng tốt ( đa số thợ là các anh em cậu dượng
bà con bên má chạy giặc lên Sài G̣n ), ba má tôi đă dựng
được một sự nghiệp kha khá đủ nuôi
gia đ́nh mà c̣n giúp đỡ được rất nhiều
bà con. Cho nên, vừa sau tháng 4 1975, bị mất gần
hết tài sản mà c̣n bị cấm hành nghề, ba má tôi,
nhất là má tôi, rất khổ sở, bực bội. Sang
Mỹ, chỉ vài tháng sau, khi ba tôi đi học lại
để lấy lisence contractor th́ ông bà mở ngay lại
hiệu vẽ và nhằm lúc cộng đồng
người Việt phát triển về mọi mặt, ba
má tôi hoàn toàn gây dựng lại sự nghiệp, không
nhờ vả các con. Tôi thán phục và hănh diện về
sức sống cũng như năng của lực của
cha mẹ ḿnh và qua đó của cả đồng bào ḿnh.
Đây là một trong những nguyên nhân thúc đẩy khiến
tôi viết. Để ghi lại. Để tỏ ḷng thông cảm,
kính phục.
V́
cô em tôi lấy tên thật ( Nguyễn Thị Ngọc Nhung )
khi viết nên tôi lấy họ mẹ cho ...công b́nh. ( Nói
vậy chứ thật ra v́ trong tên tôi nghe rất giống
con trai và ḱ cục, chẳng giống các em khác của tôi, có
tên vần bằng rất êm
tai và mĩ miều với chữ Ngọc) Chữ Trọng
là ghép tên đức phu quân Nguyễn Quang Trọng , một
khoa học gia đăng trí, professeur Tournesol của tôi. Tôi chọn bút hiệu
lúc đang... lỡ yêu chàng quá đỗi. T́nh trong giậy
phút mà thành thiên thu là vậy đó.
Hơn
nữa, khi đó mức độ đăng trí cũng như
lù đù nơi chàng ta chưa được biểu lộ
đến mức báo động. Lù đù nên ra
đường đôi khi gặp kẻ gian gạ(t)
gẫm.
Anh
coi, chàng ta đi rút tiền ở máy tự động,
rất hay quên lấy lại thẻ, khi nhớ lấy
thẻ lại quên mất chẳng lấy tiền ! Cứ
chạy ra chạy dzô nhà băng t́m thẻ, t́m tiền,
kiện cáo. Mới cách đây vài tháng chứ đâu.
Khỏi nói tới các thứ thẻ khác, thẻ thư
viện, thẻ làm photocopy, làm đi làm lại không biết
bao lần. Về nhà vợ hỏi học tṛ có cô nào đẹp
không, trả lời : không biết v́ không nh́n ; vợ lừ
mắt không tin th́ lại nói : có nh́n cũng chỉ thấy
lờ mờ !
May
mà thánh nhân hay đăi kẻ khù khờ, chưa bị
thiệt hại ǵ nhiều. Chỉ bị vợ rầy. V́
vợ sợ có ngày đến lượt ḿnh cũng
sẽ bị bỏ quên như thế.
May
mà tôi, tuy chậm chạp lếch thếch theo sau – nhưng
nhờ cái nỗi sợ lạc đường to lắm
nên- đi đâu cũng nắm măi cái chéo áo chàng. Ấy
thế nhưng cũng đă hơn đôi ba lần bị
bỏ quên đâu đó rồi.
LBH:
Truyện ngắn đầu
tiên chị cho đăng ở báo, tạp chí nào ? Tên
truyện ngắn chị c̣n nhớ ? Cho biết đại khái nội dung của
truyện (nếu được). Cảm xúc của
chị khi có bài đăng báo lần đầu tiên ?
PTTT:
Cũng may, lúc chưa đăng trí trầm trọng, bố
sắp nhỏ xin đi làm nghiên cứu một năm ở
UCLA, tôi cũng nghỉ việc 12 tháng, cả hai ôm đàn
con ba đứa sang ở với gia đ́nh ba má tôi tại
nam California. Ông bà làm lại cuộc đời c̣n tôi th́
cố t́m bắt khoảng thời gian đă mất. Chính
trong khoảng thời gian này, tôi mới lớn khôn ra chút
đỉnh. Lúc trước chỉ lẩn quẩn với
bạn bè quanh ḿnh, lo học hành và lo cho gia đ́nh nhỏ bé
của riêng ḿnh trong một tỉnh nhỏ ở miền
đông nước Pháp.
Ngơài
cái hạnh phúc gặp lại mẹ cha, các em, tôi c̣n có
những khám phá, xúc động, bàng hoàng khác đă khiến
tôi viết...viết và viết. Phần lớn các
truyện ngắn tôi viết trong khoảng thời gian này.
H́nh
như tôi gửi thư và cùng một lúc 2 truyện
ngắn, một cho báo Văn của bác Mai Thảo và
một cho Văn Học Nghệ Thuật của bác Vơ Phiến. Bài
được hai bác cho đăng ngay. Báo VHNT lúc đó vừa tục bản, chủ
nhiệm Vơ Phiến, chủ bút Lê Tất Điều, Nguyễn
Mộng Giác ( mới vượt biên sang) là thư kí toà
soạn Khoảng tháng 2 hay 3/1985
(?). Điều rất bất ngờ với tôi : Cả ba
người đều khuyến khích tôi bằng lời
lẽ thân t́nh, nồng nhiệt. Anh Lê Tất Điều
cũng có viết thư thăm.
Tôi xin báo cũ, ai cũng vui ḷng
cho. Anh Giác đem báo VHNT (bộ cũ) đến tận nhà
tặng.
Đó
là khoảng thời gian tôi cảm nhận được
nhiều xúc động phức tạp, mạnh mẽ
nhất. Đây là khoảng thời gian tốt đẹp
nhất trong đời tôi : sống an lành bên cạnh
mẹ cha, các em, chồng con, lại không phải ...đi
làm, có lẽ v́ sự chờ đợi, nhớ nhung kéo dài
quá lâu chăng ( 12 năm ) ?
Thêm
vào đó, tôi gặp lại nhiều bạn bè thân thiết
từ hồi tiểu học và trung học. Anh có thể
tưởng tượng không tôi gặp luôn con bạn
nối khố trong xóm thân nhau từ hồi học tiểu
học, chia xẻ nhiều ngày vui thời bé và sau đó cùng
tập tành viết văn, viết báo !.
Gặp
nhau thật là vui sau khi xa nhau cả một thời trung và
đại học. Hai đứa cùng thực hiện
được mộng viết lách nữa. Bạn viết
văn mà c̣n làm báo nữa, với nghề tay trái là bác
sĩ. Nó vừa đi làm vừa đi học lại. Ngày
xưa, giận tôi nó viết thư nói học mau mau rồi
về đè đầu đè cổ tụi tao. Mỗi
lần gặp nó là mỗi lần nhớ lời này mà
cứ bắt tức cười trong bụng.
Tôi không c̣n nhớ cảm
tưởng khi bài được đăng báo, chắc là
cũng sung sướng lắm, " rủi " một
điều là nó bị đè lấp bởi cái hạnh phúc
trùng phùng quá sức lớn lao nói trên. Tôi thật t́nh không
nhớ nó ra sao. Chỉ nhớ được cái sung
sướng lâng lâng mỗi khi đi lông rông trên
đường phố hay chợ búa, hàng quán vùng Bolsa
thuở ấy. Mọi phiền năo, u sầu, thắc
mắc, giận dữ .. đều tan biến. Quẹo vào
con đường nào, khu nào, cũng có một cái ǵ
để khám phá với kinh ngạc, để nghe quen
thuộc, để nghe cuộc đời dễ dăi,
dễ thương và đáng thương, đáng phục,
đáng sống.
Trong
đầu tôi bây giờ vẫn c̣n in đậm h́nh ảnh
đêm nghe Lê Uyên và Phương đàn hát nơi quán LUP,
khoảng thời gian quán vừa mở. Lần đầu
tiên tôi thấy và nghe họ hát in live. Trước
đó th́ thấy chị Lê Uyên duyên dáng tṛ chuyện với
bạn bè, thấy anh Phương loay hoay trên sân khấu,
gắn dây điện, sửa micro. Nghe lại
những bài hát tuyệt vời của họ, đem tôi
về thời đầu đại học nơi quê
người.
Nhưng
cảm động nhất là tại đây cũng lần
đầu tiên tôi nghe bài Đêm chôn dầu vượt biển,
Việt Dzũng hát. Cũng là lần đầu tiên tôi
thấy Việt Dzũng. Hát xuất thần. Như nh́n
thấy được trong giọng Dzũng tất cả
đau thương, tất cả những thảm cảnh
chia ĺa, những h́nh ảnh gia đ́nh kể lại,
những phim, h́nh thấy trên truyền h́nh trên sách báo. Lúc
đó trên báo chí Việt nam có rất nhiều h́nh ảnh,
chứng từ về những cuộc vượt biên,
về đời sống bên nhà, về chuyện tù cải
tạo.
Hôm ấy, dường như túi nước mắt ứ
đọng mươi năm nay
bất ngờ bị chọc thủng. May mà quán
đèn mờ...và có lẽ mọi người cũng
chẳng để ư v́ tất cả bị kéo về
những kí ức, suy nghĩ riêng tư...
Có
lẽ nhờ những xúc động ấy mà tôi viết
liên miên trong khoảng thời gian này.
Ba
má, người thân, bạn bè...ai cũng có chuyện vui
buồn, chuyện khổ, chuyện chết chóc, chuyện
trớ trêu để kể. Một năm rảnh rang
để sống những đời sống của
mười mấy năm vắng mặt. Th́ phải là
đậm đặc và mạnh mẽ. Và hứng thú
viết lúc nào cũng tràn đầy. Gặp ai tôi cũng
bắt người ta kể ...sự tích chuyện
vượt biên của ḿnh.
LBH: Những
tạp chí, tuần báo, nguyệt san nào chị đă
đọc, đă cộng tác. Chị có những kỷ niệm ǵ khi đến với
báo chí và tác phẩm của người khác.
PTTT:
Báo nào khi đó tôi cũng đọc và cũng muốn
gửi bài khi họ nhắn tin, nhưng sức
người có hạn. Văn và Văn Học là chủ
yếu. Sau đó là Nhân Văn, Làng Văn, có cả tờ
Đồng Nai của anh Giác sau đó, và tờ Hợp Lưu,
rất ngắn ngủi khoảng thời gian gửi bài cho
các báo này. V́ sau đó chúng tôi phải trở về Pháp.
Điều quan trọng là đă quen biết được
nhiều người, t́nh thân đa phần vẫn c̣n cho
đến nay dù không c̣n gặp gỡ hay liên lạc
thường xuyên, nhưng nếu có dịp sang thăm gia
đ́nh ba má và các em , nêu có th́ giờ tôi ghé thăm họ.
C̣n
một điều hạnh phúc khác là đi đâu cũng
gặp được người quen. Quen qua văn
chương, qua bạn bè của ...bạn bè. Quen trước
biết sau, quen sau, biết trước. Ngoài bạn văn
chương tại nhiều nơi khi ở Mỹ, ở
Úc, ở Pháp, Đức tôi đều may mắn gặp lại
hay làm quen thêm nhiều người. Đó là cái duyên hi hữu.
Tôi gặp được chị Lệ Hằng, anh Hoàng
Nguyên Nhuận, anh Quán Như ...ở Úc. Các anh chị
Nguyễn Thị Thanh B́nh, Hoàng Bắc, Trương Anh
Thuỵ, Trương Vũ... ở Virginia, Các anh
Tưởng Năng Tiến, Phạm Việt Cường,
Vũ Huy Quang...ở San Jose. Năm 1985 không gặp
được B́nh Nguyên Lộc, tôi về Pháp ngay sau khi ông
đến Mỹ, tiếc ơi là tiếc
LHB:
Trước khi viết văn,
chị có làm thơ không ? Nếu có, xin cho đọc
một trong những bài thơ của chị.
PTTT:
Thời sinh viên có làm thơ lai rai, nhưng chẳng dám
gởi ai xem. Sau này, vẫn ...lai rai. Gửi anh bài thơ vừa
mới ...sửa. Đă in trên Tạp chí Thơ.
T́nh Yêu Mùa Hội Nghị
*Ladies, gentlemen.
Như đă hẹn nhau từ
trước, xin tŕnh bày cùng quư vị thành quả hai lục
cá nguyệt vừa qua...
Mỗi năm một mùa t́nh ái. Tôi
chờ em chờ quả vừa chín hái. Quả ngọt
thơm ngon quả ḍn chín tới. Hái em mùa hội nghị...Please... free me...
Ơi Karim, người t́nh sa mạc.
Hai mươi lăm cái xuân suông chưa ai mặc khải.
Tôi đến hẹn lại về, tṛn vừa tay hái. Hái em
mùa hội nghị.
Deposit a thin PDMS-like khi hạc bay về ngang gác
chuông
on a microporous cọng
rơm mỏ ngậm
support
by cold remote kết tổ uyên ương
tetramethyl disilane nao nức
cuộc hành tŕnh
tôi
thịt da ray rức. Ơi Karim ơi
Em Tarzan, tôi Jane mùa buông thả. Oh
sorry! Ơi người
t́nh sa mạc
Free me free me free me… nhớ ủ cho riêng tôi thật
nhiều đồi cát ấm
*Ladies,
gentlemen.
Hai mươi sáu. Ơi Karim, hai mươi bảy.
Mỗi năm tôi chỉ hai mùa t́nh
ái. This chemical oxygen reaction... In one shot. In one shot. On me. Karim ơi, lần
ấy. Chỉ một lần. Em mặc khải t́nh tôi. Mùa du lịch. Gọi tên em dài đêm jetlag.
Em khai sinh mở lối
một ḿnh. Ơi Karim ơi. Mỗi năm tôi chỉ đôi mùa t́nh ái.
Mùa tái tạo nguyên sinh. Mùa cân bằng hạnh phúc. Ơi
Karim ơi, my oxygen transport. You are strongly recommended
to conclude. Oh sorry !. 'cause
of my jetlag!
Tôi bỏ đời trốn chạy
t́m em mùa ân ái. In one shot t́nh tôi sâu lún. Cát nhuyển sa lầy
tôi măi măi.
Sóng đưa.
Điên cuồng tôi. Lưng cát chập chờn ru tôi say
khướt. Bè bạn chồng con việc làm cuộc
sống. Bỏ quên. Ơi Karim ơi. Cồn cát chiều
vàng em đưa tôi về lại chốn hồng hoang. Em
khom ḿnh trên thảm nhỏ thành khẩn nguyên sơ tinh
khiết ban đầu. Tiếng kinh cầu vọng rền
sa mạc, chơi vơi lăn tṛn hạt cát. Quấn
quyện chân tôi. Ơi Karim ơi, my oxygen carrier. Mùa em hai mươi tám
cũng như mùa hai
mươi chín
tóc em êm dịu
mùi đêm ướt
cơn khát mềm rục
ngủ trong tôi
*Ladies, gentlemen.
Xin cám ơn quư vị. Hẹn lần sau. Lại cùng
chứng tỏ ḷng đam mê khoa học.
Mỗi năm tôi
chỉ đôi mùa t́nh ái. Tôi chất dồn cất giữ
nâng niu.
Từng hạt
đợi rơi rơi mùa hội nghị. Tṛn căng chín
tới. Rực đỏ phơi tṛn sa mạc . Em - Tôi.
Ơi Karim ơi,
em trung thành điểm hẹn. Ngất ngưởng
lạc đà khăn vành ôm tóc rối. (Khăn buồn ôm
trán tối?)
Môi mắt
đậm đà
tay chân thầm th́
ngọt mật
da nhung
nồng nàn cát nắng.
Ơi Karim ơi,
tôi đà lạc mất tôi rồi !
Ba mươi mùa
cát em vẫn là em mượt mà ẩn khuất.
Vẫn ngàn
đời u uất trong tôi.
Hăy cất
tiếng rền cầu khẩn tinh khôi
Hăy lăn sóng
về oà vỡ trong tôi
Hăy khom ḿnh trên
thảm nhỏ. Tạ ơn trời đưa tôi (em?)
đến. Lời kinh em lại vọng rền sa mạc.
Thịt da tôi mềm ẩm dấu răng em. Đừng
nghĩ rối hăy uốn tṛn đường trống mái.
Mỗi năm ṛng tôi có một mùa em. Hồi sinh tôi khi
về vùng đất cũ. Bè bạn boulot chồng con
sự nghiệp. Em mới nguyên tôi. Ơn em, đừng
nghĩ rối. Yêu em một đời tôi thăm thẳm.
Dù chỉ một mùa t́nh ái. Mùa tái sinh mùa tái tạo. Em – Tôi.
Hachouma. Không
một ư nghĩa ǵ nơi tôi sống. Chỉ một
đường đi tới. Đam mê, thành quả chỉ
riêng tôi. Kiếm t́m. Khát khao khoa học.
Xin đừng
nghĩ rối. Hăy chín ḍn mầu sa mạc.
Hăy cho tôi
vươn tay hái gặt. Làm đợt sóng tṛn lượn
măi đời tôi .
24-08-2005
Nếu anh không thích bài này th́ tôi đi
lục t́m bài khác, chưa đăng báo. Mà tôi chưa t́m ra.
LBH : Chị
đă hoàn tất được mấy tác phẩm ?
xuất bản được những cuốn nào ? Cơ duyên mỗi lần
xuất bản đại khái ra sao ?
PTTT:
Năm 1985 anh Giác bảo tôi nên in quyển sách đầu
tay, anh nói anh sẽ nhờ ông Vơ Phiến viết tựa
cho. Thế là quyển sách đầu tiên ra đời. Đó là
:
1)
Mùa hè, một nơi khác. Văn Nghệ, Calif. 1986 ( ông
Vơ Thắng Tiết ) Rơ ràng nhờ anh Nguyễn Mộng Giác
"xúi biểu". Ông Tiết trả bản quyền
hậu hĩ và cho tôi rất nhiều sách. Đến gần
đây v́ nhiều bạn hỏi xin, tôi có đến
hỏi và ông vui ḷng cho thêm, rất nhiều lần. Vâng,
thưa anh Luân Hoán, sách in 1000 quyển, bán 20 năm, vừa
cho vừa tặng mà vẫn c̣n !. Tôi rất ân hận khi
nghĩ rằng ḿnh đă góp phần khiến ông Tiết
phải đ́nh chỉ/chậm lại việc xuất bản
sách. Nhưng đó là măi về sau này. Chứ chỉ hai
năm sau anh Châu Văn Thọ, nhà xb Thanh Văn, đề
nghị in quyển thứ nh́, gồm những truyện
đă in báo, y như quyển trước, tôi đồng ư
lập tức. Đó là :
2)
Một trang đời, Thanh Văn Calif. 1988. Anh
Thọ lo hết mọi ấn phí. Anh có hỏi chuyện
bản quyền, tôi nhờ anh nếu lời
được th́ cho viện trẻ mồ côi nào đó mà
anh Thọ đang giúp. Anh Thọ in ít hơn, nên đă bán
hết. C̣n :
3)
Mùa xuân và những con dă tràng Lá Bối ( anh Thanh Tuệ
) Paris 1991, quyển này do anh Thanh Tuệ đề nghị
và chu tất. Quyển sách này h́nh như cũng đem
nhiều lo lắng và thiệt tḥi đến cho anh Thanh
Tuệ. Tôi cũng rất ân hận.
Có
lẽ v́ thế tôi chẳng muốn in ấn ǵ thêm nữa.
9.Ngoài
đời chị sinh sống bằng nghề ǵ ? Nghề
này bắt đầu từ ngày c̣n trong nước ?
Chị vẫn yêu nghề của chị đă chọn ? Và
nghề tay phải có hộ trợ cho nghề, vẫn
thường được gọi là “nghề tay trái” ?
Tại
Pháp, tôi học và tốt nghiệp đại học
Dược năm 1975, ngay sau đó tiếp tục học
chuyên ngành về xét nghiệm Y khoa, tôi bắt đầu
đi làm về nghề này từ năm 1980 cho đến
nay. Khi nào lănh lương th́ thấy yêu nghề, bữa nào
mệt và chán th́ chỉ muốn giải nghệ. Dĩ
nhiên, chuyện viết lách, sách vở cho dù là cái tôi say mê,
vẫn chỉ có thể là " nghiệp ". Anh xem,
dọn nhà đă 3 tháng mà vẫn chưa sắp xếp xong
đống sách báo. Ông xă tôi cực khổ với chúng, nên
vẫn dụ khị : cho anh liệng bớt nghen. C̣n lâu,
phu quân ơi.
Dĩ
nhiên là nghề học này hỗ trợ mạnh cho
đời sống gia đ́nh rồi. Nếu không nói là
nghề mưu sinh duy nhất của tôi. Có lúc cũng
muốn đổi nghề v́ chán nhưng thiếu can
đảm và có lẽ thiếu khả năng thích ứng
như thuở 18, 20 ; mặc dù đôi lúc tôi ngẫm nghĩ
: nếu bị dồn vào đường cùng, phải làm
lại từ đầu, biết đâu cũng có thể
được. Nhưng chuyện chưa xảy ra.
Cho
nên tôi rất thán phục những người Việt
tị nạn, đa số đă phải làm lại hết
từ đầu. Có một ít người đắc ư
tự kiêu (cũng là có cơ sở, lí do) nhưng tôi
nghĩ với cái giá phải trả, chắc ai cũng có
lúc ngậm ngùi nh́n lại quăng đường khó khăn
đă qua, chiêm nghiệm về cuộc đời vô
thường, về những thăng trầm cay đắng
đă qua. Tất cả những thứ ấy khiến
người ta khó giữ lâu ḷng kiêu ngạo, phách lối.
LBH: Chị
lập gia đ́nh cùng anh…. ǵ nhỉ ? Năm nào ? Đứa
con đầu của anh chị đă lên mấy ? Cháu đă
có thêm em nào chưa ?
PTTT:
Khi năy tôi nhắc đến người đăng trí số
1, bây giờ xin giới thiệu với anh người
dễ thương thiệt thà nhất thế giới.
Ngoài chuyện đă cho tôi một nửa cái tên, chàng ta c̣n
cho tôi dựa hơi. Tôi chuyên môn dựa hơi. Cái máy
đánh chữ đầu tiên, cái computer thứ nhất...ba
đứa con lành lặn, tánh t́nh dễ chịu như
bố chúng nó...Quà tặng cho tôi đó, từ hồi
mới quen tới bây giờ, từ cuối năm 1970 !
Từ hai mươi năm về trước, nh́n vào
gương, tôi thấy tôi giống chàng ta như đúc. Con
gái lớn chúng tôi hơn 30 tuổi, hai thằng sau 26 và 22
tuổi. Cháu th́ chưa có đứa nào.
Dĩ
nhiên tôi thấy chàng ta dễ thương khi hai đứa
không gây gổ, khi tôi không cà khịa. Khi có chuyện th́
hắn thật khó thương và tôi nói trong bụng : cho
đáng đời, ai biểu trao duyên nhầm tướng
cướp !.
Anh
coi, bây giờ người ta rần rần kéo về VN làm
lại cuộc đời mà chàng của tôi nhất
định ...không chịu về thăm nhà v́ sợ
...lạc ḷng trong một phút thương
người...đẹp. Anh coi có ai thiệt thà như
vậy không? Chàng ta nghe người ta kể chuyện
thương những người đẹp bỏ quê ra
thành, t́m chồng nơi chốn phồn hoa, gặp phải
những Thúc Sinh, Tú bà, đành nhắm mắt đưa
chân, vân vân. Thế thôi mà cũng sợ, sợ rằng ḿnh
sẽ " cầm ḷng không đặng ". Thiệt thà
công nhận rằng ḿnh sẽ đi theo tiếng gọi
của nhan sắc, của tuổi trẻ và cái nét dịu
hiền, chiều chồng của gái Việt thuần tuư. Tại
tôi ở quá lâu trên đất nước của mấy ông
tổ nhân quyền và b́nh đẵng nam nữ, càng ngày càng
giống bà (già) chằn lửa.
LBH:
Chị quan niệm thế nào
về hạnh phúc ? Viết văn có làm trở ngại chút
ít trong đời thường ?
PTTT:
Hạnh phúc là khi tôi không cà khịa với chàng. Dĩ nhiên
đó là hạnh phúc lứa đôi. C̣n biết bao thứ
hạnh phúc khác : xem một phim, đọc một quyển
sách, nói dóc với đồng nghiệp. C̣n hạnh phúc
cười đùa và gặp gỡ bạn bè, viết meo
thăm bạn, gọi điện thoại cho người
thân.
Tôi
thấy viết văn chẳng có chi trở ngại trong
đời sống ngoài chuyện ...mất th́ giờ. Đi
chỗ nào mà gặp bạn, có thêm bạn, là hạnh phúc.
Được bạn thương nhớ, viết thư hay
gọi điện hỏi thăm lại càng hạnh phúc.
LBH:
Những nhận định của chị về văn
học hải ngoại. Lạc quan, v́ sao ? - Bi quan, v́ sao ?
Có
lẽ chẳng nhận định hết v́ ít khi tôi suy
nghĩ hay ưu tư, thắc mắc về chuyện
đó. Quá sức lo của tôi, chuyện sống hằng
ngày c̣n chưa xong ! Bây giờ anh hỏi th́ tôi ...nghĩ
đến. Tôi thấy ḿnh vẫn ít nhiều đọc
sách tiếng Việt của trong cũng như ngoài nước,
tuy ít hơn là nhiều, nhưng không thấy lo âu hay ǵ ǵ
...Thành ra chắc là lạc quan.
V́ sao ? V́ không thể bi quan. Hết đợt sóng này
th́ đến đợt khác, chỗ này hay chỗ kia. Tôi nghĩ
rằng ḿnh khá tin
tưởng nơi tuổi trẻ, mà cũng chẳng nghi
ngờ hay hất hủi người già. Tuổi nào
cũng có chuyện để viết. Viết từ nơi chốn nào, người
đọc cũng t́m ra điều để cảm,
để yêu thích.
LBH:
Giao t́nh của chị
đối với bạn văn như thế nào ? Chị
thường giao thiệp với những tác giả nào ? Sống
tại Pháp, chị cho biết không khí sinh hoạt VHNT ở
Pháp ra sao ? Chị có quen thân, giao t́nh với các tay bút nữ
khác như các chị Miêng, Thụy Khanh, Thụy Khuê,
Đỗ Quỳnh Dao…
PTTT:
Tụi tôi gặp nhau khá thường, chuyên môn hẹn ḥ
rủ nhau ca hát, đi chơi, đi ăn nhậu, gặp
nhau nói dóc vân vân với Miêng, Mai Lan, Mai Ninh, Quỳnh Dao,
Diệu Tâm, Y Nguyên, Mạch Nha...Mấy người này ngoài
chuyện viết hay, viết nhiều, họ c̣n hát hay
nữa, Mạch Nha, Miêng c̣n biết ca cải lương,
chèo...Không meo th́ điện thoại, ới nhau cùng làm cái
này, cái kia.
Nói
như bà d́ tôi ở Mỹ ( bà hay nói mỗi lần con
điện thoại cho d́ th́ d́ thọ thêm một tuổi !
Nghe thương không ?.) mỗi lần gặp họ là tôi
thêm một tuổi thọ. Chị Thuỵ Khanh tôi ít
gặp hơn, nhưng tôi rất thích giọng hát hay và
buồn buồn của chị ấy.
LBH:
Chị đang viết và
sẽ viết những ǵ trong những ngày sắp
đến ? Chị có định cho xuất bản sách
tại Việt Nam không ?
PTTT:
Th́ vẫn viết lai rai khi có hứng thú, c̣n chuyện
tương lai, chuyện cho xuất bản sách ở
Việt nam th́ làm sao biết được, nếu có duyên,
không chừng tôi sẽ in lại một tuyển tập,
gọi là cất giữ tâm t́nh, chứng cớ của
một thời, một nơi chốn ở ngoài Việt
Nam. Nhưng có ai lấy được số tử vi mà
không cần biết ngày sinh
tháng đẻ?
LBH:
Ngoài nước Pháp, nơi chị đang sinh sống,
chị và gia đ́nh đă rong chơi đến những
quốc gia nào ? Lần chị ghé Montreal Canada có giúp chị
có thêm một chút ít kỷ niện nào không ? Chị nhận
xét ra sao về thành phố Montréal, những người
Việt ở đó ? Và những bạn văn của
chị ở đó?
PTTT:
Tôi vẫn dựa hơi đức lang quân nên ngoài những
chuyến đi nghỉ hè, thường được
đi ké ra khỏi Pháp. Tôi mê đi chơi như mê đi xi
nê, kẹt một nỗi là đi xa tốn tiền và
tốn ngày giờ. Mỗi năm chỉ được
nghỉ 5, 6 tuần lễ. Đi nhiều, nhưng nhiều
nhất là Mỹ, Việt Nam, Tàu lục địa...
Montréal
đi mới có một lần, tôi rất mong trở
lại thăm lần nữa, như Úc. V́ ngoài bạn
văn, tôi c̣n có bạn học ngày xưa. Thích nhất là
vừa được đi chơi xa vừa
được gặp bạn.
Càng
đi nhiều, tôi càng yêu những xứ lạ. Thấy
ở đâu con người cũng giống nhau, có
những lo âu, hạnh phúc, vấn đề như nhau... mà
vẫn có những nét riêng rất lạ, rất lôi
cuốn. Tôi không biết giải thích thế nào. Bạn
gặp ở Canada, đến nay chỉ gặp lại Trân
Sa thêm một lần, khi Trân Sa sang Pháp. Rất mong trở
lại đó vào mùa thu,
gặp bạn cũ và gặp lại Tư Đồ Tuệ,
Trân Sa, LH, Song Thao, Lưu Nguyễn
LBH:
Theo nhận xét của nhiều
người, những tay viết nữ tại quốc
nội, lâu nay nổi bật hơn cánh đàn ông viết
văn làm thơ trong nước, nhận xét của chị
ra sao ? Chị đă có đọc những Đỗ Hoàng
Diệu, Thuận, Nguyễn Thị Thu Huệ, Phan Huyền
Thư, Vi Thùy Linh…
PTTT:
Có đọc chứ, cả Vàng Anh, Nguyễn Thị Minh
Ngọc vân vân sao anh không kể mấy ông Nguyễn Quốc
Chánh, Nguyễn thế Hoàng Linh, Phan Triều Hải,
Nguyễn Viện...
Tại
các ông lịch sự nên nói thế chứ tôi thấy ở
đâu, nội ngoại ǵ cũng xêm xêm, đều có nam, có
nữ. Hôm nay người nữ này nổi, hôm sau
người nam khác lên. Mỗi người có cái đặc
sắc của ḿnh cũng như cái thích cái cảm của
riêng ḿnh, chẳng ai giống ai. Đa nguyên là vậy. Chỉ
toàn đàn ông hoặc chỉ có mấy bà, chắc
....chết. Trong văn chương cũng như trong chính
trị. Trong đời
sống. Lúc nào trong mọi lănh vực chứ không riêng ǵ
văn chương hay thi ca, ít nhiều cũng luôn có
những tài năng mới, khám phá mới, nhất là
thời gian càng qua, đất nước càng khá hơn
về mọi mặt và càng có nhiều con nít lớn lên, càng
bớt dần những người lănh đạo dốt
nát phong kiến xưa cũ.
LBH:
Chị ǵới thiệu giúp
bạn đọc những cây bút rất nên t́m đọc
hiện nay.
PTTT:
Trời anh hỏi ǵ khó vậy. Tôi vốn chậm lụt,
làm cái ǵ cũng rề rà lâu lắc, sau người ta.
Thường thường bạn bè kêu réo, biểu
đọc cái này, xem cái kia. Hạnh phúc là có bạn kêu réo,
biểu ban. Tôi chậm thành ra lời lắm, chuyên môn
ngồi đó hưởng không hà. Với lại, cây bút tôi
thích chưa chắc sẽ được anh thích. Tôi
đành nói, hăy đọc tất cả, rồi
thấy...Nếu anh thấy ba phải quá th́ xin anh hỏi chị Thuỵ Khuê hay chi
Miêng, hoặc Mai Lan, Mai Ninh v́ họ đọc nhiều
hơn.
Cảm
ơn chị PTTT