Ca Dao Tình Yêu
luân hoán và khắc minh -
phần thơ khắc minh
ghi
chú: đầy đủ nguyên bản của Khắc Minh,
tác gỉa hiện vẫn ở tại chánh
quán Quảng Ngãi -
L.H
chân mây điệp khúc
1.
mưa trên tóc mưa lưng đèo
tình giao mắt ngậm ngùi heo hút ngàn
dưới sương sao khép dáng buồn
cành trên nghiêng bóng chim rừng thôi ca
bay sầu gío thả mù sa
môi thâm đắng giọng đêm nhòa nhạt trôi
chẻ mềm ngọn khói làm đôi
nửa che tay ngóng nửa vời vợi trông
sáng phơi sợi nhớ bềnh bồng
chiều
đan tay bóng nắng hong tóc mềm
ở
đây rừng thẳm dốc triền
nghiêng
đêm xuống nhớ ngày lên vội
sầu
giao
tình sáng đỉnh thâm sâu
thủy
chung trổ búp thơ sầu thả bay
2.
mưa
phùn gió động hàng cây
hồn
anh theo dấu mưa bay xuống về
phố
phường sương nắng ai che
gío
lay áo mỏng ai ve vuốt nhìn
ở
đây rừng núi ngủ yên
thức
nghe chừng đã hồn vin bóng chờ
cũng
đành làm nhện giăng tơ
mai
tôi xuống núi thả thơ thắp tình
3.
trên cao lá biếc ngại ngùng
gío
lay bóng rụng in chùng dấu chân
mây
trôi hờ hững ngại ngần
nắng
rưng rức dột trên từng đọt chân
4.
núi
cao che bóng mặt trời
mưa
sa hạt nhỏ cuối đồi mù giăng
tôi
chừ đẽo gỗ trên ngàn
sáng
mai đứng ngóng chiều dang tay chờ
bốn
mùa khói đá chơi vơi
nửa
đêm đứng đợi sáng trời vọng trông
chở
tình xuống núi ngó ngang
khuya
yên phố ngủ ai chong mắt chờ
một
mình mình đứng bơ vơ
đêm
nghiêng nghiêng bóng bóng mờ mờ lay
5.
mù
che khói đá lưng đèo
dốc
cao đá dựng mưa treo đầu cành
thả
sầu theo nhịp ngựa quanh
bóng
in đầu thác cuối ghềnh mù lay
đêm
thao thức nhớ chân ngày
ngày
rưng rức gọi đêm lay giọng buồn
vó
câu in nét dấu mòn
tiễn
chân gío núi mây ngàn vẫy theo
hóa
thân buồn cũng trở về
quá
giang hoài niệm mắt che mịt mờ
nhớ
người tôi đứng bơ vơ
nghiêng
che mắt ngóng phố mờ mờ xa
6.
rồi
từng sợi tóc mai che
đêm
lên bỗng nhớ ngày về mù tăm
tình
chia cách nẻo non ngàn
khuya
ôm bóng đợi trưa dang tay chờ
buồn
pha tính mặn trong thơ
thả
bay theo bóng em mờ phố xưa
đèo
cao nắng đã hong trưa
mây
rung hướng nhớ đong đưa điệu buồn
biệt
xa chim hót về nguồn
gío
tha thiết gọi cỏ hôn sương mù
rừng
xa khuất nẻo thâm u
trải
hong nỗi nhớ xa mù mù xa
7
phận
mình cuối đỉnh non cao
ngày
ôm gío đợi đêm chào mây qua
hiên
chiều sương phủ bao la
cuối
đồi nắng tắt nhạt nhòa hoàng hôn
mịt
mờ khói động bên sông
dáng
sao thoáng vọng chập chờn chân mây
sầu đông xếp lá trên cây
bâng khuâng tôi đứng nghe lay lắt buồn
sông chiều ngủ dưới mù sương
sóng ôm bọt nước trên nguồn về xuôi
?
gío khuya cuối bãi-lưng đồi
nhớ thương chạy trốn ra ngoài niềm
tin
xin
về lối cũ mòn in
cuối
nghe chừng đã hồn vin bóng mình
8.
trên
cao nối đỉnh sa mù
đồi
hoang bãi vắng đêm sầu ngước trông
nhấp
nhô mái núi chập chùng
rung
rinh bóng đổ thác buồn trầm ca
bay
mù sương xuống bao la
chập
chờn thoáng mộng thiết tha gọi người
mùa
thu sầu trải hong trời
bay
giăng giăng mắc thắp chơi vơi mờ
tương
tư chiều nai bơ vơ
nghiêng
tai xuống ngóng dưới bờ động sương
sao
nằm vó khép bên sông
mắt
chong ngơ ngác hoàng hôn với buồn
hiên
trời gío núi mây ôm
đất
ru mục cỏ ta hôn thác ghềnh
rừng
xưa cơn động qua đêm
dải
lên nhớ tuổi khát thèm gặp nhau
9.
đèo
cao nhớ gió gọi về
hiên
che khuất nẻo tay che vọng nhìn
thoáng
chừng mưa đổ đầu ghềnh
thác
nghiêng xuống với đêm lên chở buồn
thon
lưng ngựa cúi nhịp dòn
quanh
co đá dựng chon von lá sầu
mưa
giăng mờ mịt đan mau
hoàng
hôn ngủ dưới chân ngày động sương
quân
dừng cờ phất trên nguồn
tay
ôm đất nhớ tay choàng cô đơn
nhớ em gò ngựa đầu non
thả buông cương đứng mỏi mòn ngóng
trông
10.
(viết cùng Trần Thuật Ngữ)
a. trên đồi Thiên Ấn thăm
mộ
cụ Huỳnh Thúc Kháng
tay cao với ngọn trời chiều
đỉnh nghiêng im dáng hắt hiu mộ hồn
vọng âm chuông thả nhịp buồn}
theo chân dấu nắng dỗ cồn cát xa
người đi đất bụi nhạt nhòa
tôi về sầu trải bao la ngậm ngùi
b. đêm Thu Xà, gởi Nghĩa
khuya vàng từng sợi mưa thu
mùa se sắt động cồn tư duy buồn
buổi
xa nắng chết trong hồn
cái
tôi hiu hắt cũng mòn đường đêm
ngủ
thôi cơn mộng ưu phiền
mai
quay về núi ru mềm đời nhau
c. trên đồi Thạch Trụ
về
trong cỏ úa ngậm ngùi
im
nghe từng mạch máu đời trôi xa
buồn
trông con quạ bay qua
mùa
đi nắng chết trên da thịt người
cây
buồn lá động rơi thôi
tôi
ru tôi ngủ một đời cô miên
ngọt
bùi tội nghiệp môi em
trôi
theo con nước xuôi miền nhân gian
sáng
ra trời rét mơ màng
d. qua Mỏ Cày
qua đây với súng cầm tay
với linh hồn nhỏ với ngày lãng quên
rã rời từng bước chân im
núi xa quạ ngủ sầu đen bóng người
qua đây ngửa mặt trông trời
khép đôi mắt nhỏ ru người muôn năm
buổi về mưa giăng bên sông
e. Ba Gia
tôi về phía mặt trời buồn
một con quạ đứng trên non gọi hồn
giăng mưa chiều ngủ hoàng hôn
một con cuốc gọi bên sông nhớ người
sương
mù lã ngọn non côi
một
con nhạn đứng bồi hồi nhớ trông
tôi
về xác chết đầy đồng
Khắc
Minh
Tác Giả giữ bản quyền