những năm đầu với đất ‘sông Hàn’
(hồi ký thơ, tặng các em Lê Tiên, Lê văn Ánh)


nhập cư vào xã Phước Ninh
sát rìa nghĩa địa u minh hiên người
hồn, thân chung đụng giọng cười
tiếng la câu chửi ngược xuôi bềnh bồng
lần đầu đời, thấy chùm bông
thơm trên thánh-địa đàn ông tôn thờ
cũng lần đầu được nằm mơ
thấy con cu-đất phất phơ đứng gù

cõng đồ qua ngụ xóm tu
mõ chuông Tĩnh Hội hồ như vây rào
ra đường đụng tiếng nam mô
lên giường đắp chiếu nghe Bồ Tát kêu
trong đầu, trong bụng : trong veo
tóc-đen-sợi-quắn bay vèo đã xa
tò mò, quen thói lân la
xem tướng chư Phật trên toà sen chơi
mấy ngài tuy có khác tôi
nhưng chắc có chỗ giống y tôi là

bỗng dời ra tuốt xóm Ga
sờ thăm đường sắt thử xa cỡ nào
chân trời trong giấc chiêm bao
phủi tay tạm gửi mộng vào hư không
quay lưng ra biển đuổi còng
vấp đàn nghêu-trắng im hong nắng trời
cột-buồm đội vải ...ra khơi
giở mũ cối đội hương đời chênh vênh

lại về đóng chốt sát bên
mặt sân vận động mông mênh cỏ gà
mười lăm tuổi ngấm hương hoa
lòng phơi phới bám con ma vật vờ :
câu dài, câu ngắn vu vơ
trắc, bình nhào nặn guồng tơ trong lòng
chiều chiều ma dẫn ra sông
chờ xem rùa-nổi gió lồng lộn bay
những con-rùa-thánh-thần này
cùng con ma tiếp tục đày đọa tôi

25-8-1999
luân hoán


Tác Giả giữ bản quyền