viết trong đầu tại hôpital général de montréal 
ngày giáp tết nhâm ngọ

xì lì năm con Ngựa cho Lý


bao nhiêu hạt tuyết trong dòng tuyết ?
tuyết trắng trời kia có mấy dòng ?
khí lạnh khởi từ tinh thể tuyết
có buốt bằng thơ chết trong lòng ?

thơ đã tắt rồi ? thơ đã chết ?
máu chừng chảy vội để lạc thơ
ta nghe đâu đó trong da thịt
khởi kết vòng hoa, dựng nấm mồ

đời lỡ sống với những trò vô ích
làm chi hơn khi dòng máu đầy thơ ?
trang chữ viết đâu để dùng đắp mặt
giọt bụi ta đọng được giữa hư vô ?


nhìn em đứng thất thần trong lo lắng
xốn như gai ai chích khắp thân mình
không dám nghĩ ngày mai em ở lại
nuốt hương, trầm lặng lẽ giữa tràng kinh


em yếu đuối em thiệt thà em vụng dại
một đời giàu nhân nghĩa với yêu thương
thân mòn mỏi sẽ cõng đời còn lại
một mình đi cho hết những đoạn trường

em gắng nhé, em yêu, đường còn lại
ta hình dung, ta tưởng tượng, rõ như là...
gắng đốt hết vết đời ta sót lại
thương chính mình là em đã nhớ ta


em gắng nhé, bước ngoan đường còn lại
thời nhiễm trùng-thơ rồi sẽ phôi phai
một lát nữa hay mốt mai...đâu biết
lặng nhìn em vừa lội tuyết ra ngoài

thơ đuối sức nhưng lòng bay theo tuyết
- em về lo khăn áo để mang vô...

vẫn để tình ở lại hồi sinh thơ
sẽ vì em gắng sống đến bao giờ... 
 
luân hoán


Tác Giả giữ bản quyền