Vừa Ði Vừa Làm Thơ
Trên Ðường Quang Trung


1.
lang thang đi dạo cả ngày
con đường nhẵn gót ngọn cây nhẵn mày
thuộc lòng từng nhúm bụi bay
đâm ra chán ngấy cái thây vô hồn
sờ tay chợt thấy như còn
câu ca dao, chợt bồn chồn không yên

2.
không đi xuống phố thấy buồn
nhưng đi xuống phố như tuồng buồn hơn
con đường nhân ảnh chập chờn
ngôi nhà, ô cửa chờn vờn nhân sinh
đi đâu cũng gặp chính mình
với ưu tư đã tượng hình bên trong

3.
vẩn vơ ngó lá trên đầu
lá xanh chen với lá sâu lá già
lá xanh phơi phới mượt mà
lá sâu khúm núm lá già co ro
tôi đi cổ rụt vai so
sâu nhoi trong bụng, già thò mặt phơi

4.
con đường mang tên Quang Trung
cái tên cả nước dùng chung, bình thường
ở đâu cũng có Quang Trung
nhưng không đâu giống Quang Trung chỗ này
chẳng phải vì có nhiều cây
đặc biệt ở chỗ : mỗi ngày có tôi

5.
cũng chính trên con đường này
cái xe đạp vật tôi trầy tay chân
nhớ lần mới nắm guidon
ngón tay cứng ngắc cái mông nặng nề
tội nghiệp cả hai bờ lề
bị tôi đo đến đá ê đất bầm

6.
hướng này đường dẫn đến sông
hướng này đường dẫn đến hông ga và
ngôi nhà có một con ma
hớp hồn tôi thuở đỏ hoa phượng buồn
hụt người, được thú-dễ-thương:
thành phu công lộ đo đường không công

7.
trăm vạn lần qua đường này
mỗi lần đều thấy đổi thay diệu kỳ
lắng nghe thử gió mách gì
gắng tìm hiểu bụi có chi phật lòng
đường ơi, có hiểu ta không
ngươi như một mạch máu hồng trong ta

8.
con đường có sáu ngã tư
hai ngã ba với một tôi nối vào
ngã tôi là ngã chiêm bao
ngã tôi là ngã dẫn vào tình yêu
em đừng sợ mất giờ nhiều
một đời đã đủ mọi điều hiểu nhau

9.
đường này dẫn tôi đến đâu ?
Tam Tòa, Ga Lớn, Thanh Châu, Thuận Thành...
Thanh Bình, Thanh Hải, Thanh Thanh
(Thanh Thanh là cõi chưa khoanh bản đồ)
cuối cùng vạt đất Thanh Bồ
mới thừa công lực đá nhào, tôi đau


Tác Giả giữ bản quyền