Cái Dằm Ðầu Tay
gởi cái bàn học Thuận Thành

chép và đóng trăm bài thơ đã viết
gởi tặng em thay lời nói tỏ tình
em đón nhận với môi cười mắt liếc
ngày qua ngày nhí nhảnh làm thinh

sau mỗi buổi tan trường tôi thường ghé
nhà em chơi thân mật tự nhiên
mẹ em đã thuận theo điều đoán biết
nụ cười thơm trong đôi mắt thật hiền

trước bàn học ngó ra hàng hiên nắng
em thường ngồi thả tóc một bên vai
đầu cán bút thường ngập ngừng bên miệng
em nhớ ai hay suy nghĩ làm bài ?

tôi quen thói ngồi cạnh bàn, góc trái
chẳng vươn vai cũng đủ chạm tay em
em làm nũng khoe dài năm ngón biếc
sợ hương bay, tôi mở vở đậy lên

em khúc khích :- cái anh này rõ nghịch
ngón tay tui đâu phải cây cà rem
sợ hở gió chảy ra nên úp lại,
không dám nhìn, tui giấu biệt cho xem !

tình lựng chựng dễ thuơng đi như vậy
có ai ngờ tôi chợt vụt lớn khôn
ngồi đọc lại những bài thơ ngớ ngẩn
quá non tay đâm xấu hổ bồn chồn

thiếu tế nhị, tôi tìm em đòi lại
không trình bày một chút xíu lý do
mà cho dẫu phân trần khô cổ họng
em cũng cho ngụy biện, giả đò

em lánh mặt, còn tôi lo viết lại
cuộc tình vàng cứ thế hoá ra tơ
mẹ em hỏi : - làm chi cho nó khóc ?
tôi giật mình về gom đốt hết thơ

thơ đã cháy và ngọn tơ cũng đứt
không một lời thử vói lại cầu may
em tự ái và tôi tin rất dại :
để yêu người phải biết chút đắng cay !

chút cay đắng quả nhiên là quá nhỏ
như cái dằm thỉnh thoảng xốn vài giây
cái dằm nhỏ nhưng vô cùng lì lợm
vừa xốn nên để rớt những dòng này


Tác Giả giữ bản quyền