Ðính Hôn
gởi Lý, Phước Ninh


sắp đến giờ
nỗi êm ái vĩnh viễn trói buộc chúng ta
anh thôi là vòng xe lăn dài đường chờ đợi
em thôi là bộ hành đứng vẫy tay trông

và sớm mai này chắc em dậy sớm
và sớm mai này trời sẽ mát hơn
em sẽ hát thầm một câu ca ngọt ?
em sẽ mỉm cười trước tấm kiếng trong ?

trước hương khói trà anh ngồi nhấm nhí
hạnh phúc hình thành một bữa điểm tâm

em cũng nhớ ra chuyến xe buổi sáng
khách chật giúp mình thêm sát vào nhau
chẳng biết đến đâu ?
về đâu chẳng biết.
chỉ biết đang cười, đang nắm tay nhau

trong túi quần anh năm mươi đồng chẵn
rồi Hải, rồi Luân dúi trước tiền mừng

em cũng nhớ ra quả chanh vườn Bửu
buổi tối nhà Ðài cơn sốt vây anh
chẳng dễ gì quên bao điều nhỏ nhặt
óng ánh vây quanh bên một cuộc tình

nhưng sáng hôm nay, tạm quên đã nhé
chiếc xe jeep lùn của anh Chín anh
đang chở những gì như là trà rượu
có cả cau trầu...tất cả đều xanh

và sáng hôm nay, rồi ra... lát nữa
lát nữa rồi ra ... có cả một đời...


Tác Giả giữ bản quyền