Khi Ði Ngang Trường Phan Chu Trinh
trăm, ngàn lần như một
mỗi khi đi ngang trường
bỗng nhiên lơi chân đạp
như chạm nhằm vết thương
không thể không ngoái cổ
nhìn khoảnh trống sân trường
phủ mắt lên thân tượng
chia bớt một chút buồn
không thể không nhìn thấy
cây cột cờ thong dong
cái cà vạt ngày ấy
cứ thừa ra lòng thòng
không thể không trực nhớ
Trần Vinh Anh, Lam Hồ
những Lê Thị Như Hảo
Huỳnh thị Phú...năm nào
không thể không vớ vẩn
nhìn quanh, đợi tiếng chào
bám dính trên tường lớp
chợt nở bừng xôn xao...
không thể không chậm bước
khi qua Phan chu Trinh
trăm, ngàn lần như một
tôi được gặp lại mình
Tác Giả giữ bản quyền